Mẹ tôi là người đàn bà đã qua nhiều đời chồng. 3 chị em tôi là kết quả của cuộc hôn nhân đầu tiên. Thế nhưng khi em út của tôi được 2 năm, mẹ ly hôn. Người đàn ông mà đáng lẽ chúng tôi phải gọi bằng bố chẳng màng đến 3 đứa con gái.
Sau ly hôn, mẹ kết hôn với bố tôi. Dù biết sẽ phải nuôi thêm 3 đứa con, bố tôi vẫn chấp nhận. Hồi ấy người ta kỳ thị trai tân lấy gái đã từng lỡ dở. Vậy mà vì chúng tôi, bố quyết định kế hoạch để không sinh thêm đứa con nào khác.
Khi chúng tôi lớn hơn môt chút thì mẹ bỏ đi. Vì hoàn cảnh khó khăn, mẹ tôi không chịu được nên đã lên thành phố lấy người khác. Có lẽ bà đã sinh thêm con nên chẳng còn qua lại với chúng tôi nữa. Còn bố vẫn ở vậy, mặc dù cả 3 đứa đều không phải máu mủ của mình.
Những năm trước, bố tôi làm cật lực để nuôi các con ăn học. Bệnh tật triền miên nhưng bố vẫn chắt chiu để dành, lo cho tương lai con cái. May mắn là chúng tôi bây giờ đều đã có công việc ổn định, có thể đỡ đần và phụ giúp bố.
Hôm qua là sinh nhật bố. Trước đó, chị em chúng tôi ngồi lại với nhau rồi bàn bạc không biết nên tặng bố món quà gì. Cuối cùng, chúng tôi góp tiền để mua cho bố một căn nhà ở gần chúng tôi. Có lẽ đây là món quà thiết thực nhất.
Chúng tôi cố tình tạo bất ngờ cho bố. Sau khi dẫn bố đến nhà mới, chúng tôi mới tuyên bố đây là quà sinh nhật mà các con dành tặng. 14 năm bố một mình nuôi 3 đứa con của vợ cũ ăn học, phải nghe không ít lời đàm tiếu. Vậy mà sau tất cả, bố vẫn kiên định tốt với chúng tôi. Món quà này tuy là nhỏ về mặt vật chất nhưng đó là sự biết ơn của chúng tôi dành cho bố.