Phụ nữ xưa rất coi trọng lễ giáo, vì thế họ luôn dạy con phải trở thành người lương thiện, sống lành mạnh, không bất nhân bất nghĩa, không hưởng lạc trên công sức của người khác.
Trong cuốn “Đạo làm con”, Khổng Tử đã so sánh tình cảm mẹ con như một loại tiền phổ biến trong xã hội lúc bấy giờ. Ông nói: “Mẹ là người được ông trời ban cho, trong khi đó những đồng tiền khác là do triều đình ban hành”.
Tăng Tử (học trò của Khổng Tử) nổi tiếng với cách nói chuyện khôn ngoan, chín chắn và già dặn. Bố mất khi ông còn rất nhỏ nên mọi chuyện ăn học, cơm nước đều do một tay mẹ đảm nhận. Sau này khi trưởng thành một chút, ông trở thành trụ cột gia đình.
Chuyện kể rằng, trong lúc nhặt củi vào rừng, Tăng Tử đã bị nhói đau ở ngực. Ông lập tức quay trở lại nhà và thấy mẹ ông đang tự làm mình bị thương. Người ta cho rằng, đây chính là khả năng ngoại cảm của ông với mẹ mình. Mặc dù người đời sau vẫn còn nhiều nghi ngờ xung quanh câu chuyện, nhưng khả năng ngoại cảm giữa Tăng Tử và mẹ đã trở thành ví dụ điển hình cho tình mẫu tử thiêng liêng.
Có lần, Tăng Tử bị buộc tội mưu sát. Khi mẹ của Tăng Tử nghe được tin, bà tuyệt đối dửng dưng không một chút quan tâm. Mặc cho mọi người giải thích về độ nghiêm trọng của tội mưu sát, bà vẫn tin con trai mình vô tội. Sau đó, người ta xác nhận Tăng Tử vô tội, người bị buộc tội mưu sát thực sự là một người khác trùng tên với ông. Mẹ Tăng Tử đã đúng, bởi ngay từ đầu, bà luôn tin con trai mình không bao giờ đi làm chuyện xấu.