“Các diễn viên khác có thể muốn xây dựng cho mình hình ảnh đẹp trên màn ảnh. Còn tôi thì thích những thứ “khù khoằm”, cái gì “khó” thì cứ đưa đây tôi làm”, Doãn Quốc Đam chia sẻ.
Tiếp nối thành công của bộ phim Phố trong làng vào năm 2022, Doãn Quốc Đam mới đây đã trở lại với vai Mến trong phần 2 mang tên Làng trong phố. Tuy nhiên, lần này, nhân vật của anh không còn diện mạo đầu trọc như ở phần 1, mà có sự biến đổi lớn về giọng nói. Chia sẻ về sự thay đổi đó, Doãn Quốc Đam cho biết, chính anh đã đề nghị đạo diễn cho thử thoại bằng chất khàn đặc, nhằm tạo điểm nhấn cho nhân vật. Ngoài ra, nam diễn viên cũng
Doãn Quốc Đam
Tôi không sợ việc bị gắn mác rằng Doãn Quốc Đam đóng vai nào cũng phải có một “cái gì đó” bất thường
Phải biến đổi giọng nói trong suốt bộ phim, anh có gặp khó khăn gì không?
Quả thực, để giữ được chất giọng khàn đặc biệt này suốt cả bộ phim khá là khó. Với những câu thoại dài, tôi bị đuối, tự nhiên đang nói lại trở lại giọng thật. Hoặc, mỗi lần diễn cảm xúc hay đến đoạn cao trào, tôi cũng không thể nói giọng đó nữa. Bình thường, tôi sẽ ép dây thanh quản để tạo ra tiếng đó, nhưng cảm xúc đến thì lại bị giãn ra.
Việc tạo điểm nhấn cho mỗi nhân vật có vẻ như là đặc trưng của Doãn Quốc Đam, nhưng nó cũng có mặt tích cực và tiêu cực. Anh có sợ việc mình biến đổi giọng nói lần này sẽ bị khán giả phản ứng?
Đây cũng không phải lần đầu tiên khán giả phản ứng trái chiều. Trong phim Đấu trí, kịch bản ban đầu không có chi tiết nhân vật Tuấn nháy mắt, chỉ là tôi muốn tạo một bộ nhận diện thương hiệu riêng cho nhân vật.
Tôi nhớ ngày đầu tiên mình làm chi tiết đó, trời rất là nóng, anh Trung Anh ngồi trong bối cảnh trường quay để quan sát xem tôi định làm gì với nhân vật này. Khi xong cảnh quay, anh cũng góp ý với tôi nên bớt nháy mắt đi.
Từ những phim đầu tiên tôi làm với VFC, tôi luôn quan sát những người trong xã hội và thấy rằng mỗi người đều có một đặc trưng riêng.
Giống như việc khán giả hỏi rằng tại sao tôi không đi làm răng để cho nó trắng, nhưng tại sao tôi phải làm? Răng tôi vẫn khỏe, dù đồng ý là nó có xấu. Tôi cũng không thể vào được những vai soái ca như mọi người, và tôi cũng không có nhu cầu làm những vai đó.Mỗi người sẽ có một tật nào đó, nên tôi không sợ việc bị gắn mác rằng Doãn Quốc Đam đóng vai nào cũng phải có một “cái gì đó” bất thường. Tuy nhiên cũng có những nhân vật mà tôi không thêm vào nét gì cả, bởi tôi thấy bản chất nhân vật đã có điểm đặc biệt rồi.
Doãn Quốc Đam tiếp tục vào vai Mến trong phim Làng trong phố
Tôi không có nhu cầu đóng vai chính
Người ta nói rằng: 1 năm có 365 ngày thì đến 300 ngày anh ở trên truyền hình, hay Doãn Quốc Đam bây giờ được ưu ái nhất VFC, anh cảm thấy thế nào?
Mọi người hỏi tôi câu này rất nhiều. Tôi bảo rằng: Thôi hoàn cảnh gia đình khó khăn, năng nhặt chặt bị nên cứ làm. Nhưng dường như Doãn Quốc Đam lại không được đóng nhiều vai chính?
Ngay từ thời điểm mới đóng phim, trong đầu tôi đã có suy nghĩ là sẽ không đi theo con đường vai chính. Tôi không đẹp trai như Mạnh Trường hay Hồng Đăng, cũng không có khí chất như anh Việt Anh. Vì thế, tôi sẵn sàng đi con đường mà cả 3 người họ không đi. Tôi thích đóng nhưng vai ngắn thôi nhưng quái và dị.
Các diễn viên khác có thể muốn xây dựng cho mình hình ảnh đẹp trên màn ảnh. Còn tôi thì thích những thứ “khù khoằm”, cái gì “khó” thì cứ đưa đây tôi làm. Tôi xác định con đường đóng vai phụ là hợp nhất với mình, không tranh giành với ai.
Phim nào anh cũng xuất hiện như thế, các “sếp” có ý kiến gì không?
Tôi cũng bị mắng nhiều, mà không chỉ tôi mà các đạo diễn cũng bị mắng. Thực ra, anh Đỗ Thanh Hải (phó Tổng giám đốc Đài Truyền hình Việt Nam – PV) hay các “sếp” đều muốn tôi đã làm gì thì phải làm cho trọn vẹn, chứ không phải mỗi vai một chút. Họ mong tôi xây dựng hình ảnh chắc hơn, sâu hơn, không chỉ đóng vai phụ. Nhưng tôi cũng nói luôn: “Em không có nhu cầu vào vai chính”.
“Tôi không đẹp như Mạnh Trường hay Hồng Đăng, cũng không khí chất như anh Việt Anh, nên đi con đường 3 người họ không đi”
Vậy bây giờ nếu được mời vào vai chính, anh có nhận lời không?
Không, tôi rất sợ. Lý do chính là vì quá mệt. Tôi không có thời gian để tái tạo. Bạn cứ thử tưởng tượng, đóng vai chính phải đứng từ sáng đến tối. Có lần, tôi đau hết khớp và gót chân vì phải đứng trên đôi giày cứng cả ngày.
Ví dụ, nếu mình làm vai phụ chỉ có khoảng 10 phân đoạn thôi, thì có thể chia ra một ngày đóng 2 phân đoạn là được nghỉ. Sáng quay 1 phân đoạn, xong mình đi loanh quanh ngắm nghía, trò chuyện, vui đùa cùng mọi người trong đoàn. Trong quãng thời gian ấy, mình cũng có thể nghĩ ra sẽ diễn thế nào cho phân đoạn tiếp theo.
Ngược lại nếu đóng vai chính, vừa thay được bộ quần áo thì trợ lý đã đưa kịch bản tới tay. Thay quần áo ào ào xong lại ra dặm phấn, make up. Đến lúc ra quay thì mình chẳng kịp nghĩ ra cái gì. Đôi khi vì vậy mà bị tắc ý tưởng. Khi diễn, chỉ có thể làm theo cảm xúc “bộc phát” lúc ấy.
Đã bao giờ anh từ chối vai chính nào chưa?
Có chứ. Nhưng không phải phim của VFC, mà là dự án bên ngoài. Đôi khi họ gửi kịch bản, nhưng đọc xong tôi không thấy thích. Tôi bảo với họ rằng tôi không chê phim, nhưng vai này quá giống với những vai tôi từng đóng nên thôi.
Nhiều đạo diễn đánh giá cao diễn xuất của Doãn Quốc Đam và mong muốn mời anh đóng chính. Vai chính tất nhiên sẽ có thu nhập tốt hơn vai phụ, vậy tại sao anh vẫn nhất quyết đi theo con đường riêng của mình?
Diễn xuất của tôi vẫn bị chê nhiều lắm. Nhiều lúc quay xong, tôi cũng thấy mình chưa làm tốt, tự hỏi bản thân: Tại sao lại diễn như vậy, giá như có thêm chút thời gian nữa thì mình sẽ làm tốt hơn.
Còn tiền thì ai cũng cần. Tôi rất tâm đắc câu này: “Tôi làm nghệ thuật, nhưng tôi cũng có những hóa đơn cần chi trả như bạn, cảm ơn vì đã thấu hiểu”. Thực ra, làm nghề nào thì mục đích cũng là để kiếm tiền mưu sinh, chăm lo cho gia đình và tương lai về sau. Ai chẳng mong kiếm được nhiều tiền từ nghề nghiệp của mình.
Đôi khi, tôi cũng cảm thấy mình hơi ích kỷ. Trong khi người ta làm được nhiều việc cho gia đình, thì mình vẫn lom dom thế này. Cũng có lúc, tôi muốn có tiền để làm việc này việc kia song lại không có. Áy náy lắm! Tôi nghĩ bụng hay mình bớt tính nghệ sĩ lại để cải thiện kinh tế. Ai bảo mình diễn dở cũng được, miễn là mình đóng vai chính, có nhiều tiền hơn.
Nhưng khi đọc kịch bản các vai phụ, tôi lại thấy có quá nhiều chất liệu cho mình diễn xuất. Còn vào vai chính mà nhờ nhờ, một màu thì tôi lại không “khoái” lắm.
“Vào vai chính mà nhờ nhờ, một màu thì tôi lại không khoái lắm”
Gia đình anh có than phiền không khi anh dành nhiều thời gian cho nghệ thuật nhưng vẫn chưa dư dả về kinh tế?
Gia đình tôi không có ý kiến gì. Bố mẹ tôi xưa nay không bao giờ can thiệp vào việc của con cái. Ngày xưa, tôi đỗ cả Đại học Công nghiệp lẫn trường Sân khấu điện ảnh. Bố tôi thì làm mỏ. Khi ấy, bố chỉ nói: “Làm thầy thì nuôi được vợ, làm thợ chỉ nuôi được mình, nghề đấy bố không quen ai nên không xin được việc cho con đâu. Hơn nữa, làm nghề phải giỏi thì may ra mới sống được, con cần suy nghĩ kỹ”.
Vậy là tôi bảo: “Con chọn điện ảnh”. Đến giờ này, mọi người cũng chỉ khuyên tôi nên thả lỏng bản thân, đừng khắt khe quá. Còn lựa chọn vẫn là ở tôi, bố mẹ tôi không than phiền gì.
Cảm ơn anh vì cuộc trò chuyện thú vị này