Tôi thà ở thuê sống hưởng thụ hơn mua nhà rồi “còng lưng” trả nợ

Cái nhà chỉ để ở, tôi chẳng nghĩ ra lý do gì để phải vay mượn, cố mua bằng được rồi sống tằn tiện, “còng lưng” trả nợ cả đời.

Cố gắng mua cho được căn nhà, hay thuê nhà rồi có điều kiện hãy mua nhà là sự lựa chọn của mỗi người. Có thể ví von, người cố gắng mua cho được căn nhà rồi còng lưng 10-20 năm trả nợ là người xem hạnh phúc là một đích đến. Còn người chỉ dành một một khoảng nhất định trong thu nhập để mua nhà, xem hạnh phúc là một hành trình.

Khi người xem hạnh phúc là một đích đến, họ chỉ nhắm thẳng một hướng đích mà đi, họ bỏ qua mọi thứ trên đường: như con cái được học hành tốt hơn, những chuyến du lịch cho gia đình, những bữa ăn sang chảnh, chu cấp cho cho mẹ già, giúp đỡ người khác hay giao lưu với bạn bè… vì tốn kém. Họ chỉ hạnh phúc khi đến đích, mà quãng đường đi qua có thể đánh mất rất nhiều năm, có khi cả đời người. Còn người xem hạnh phúc là một hành trình, họ đã hạnh phúc ngay từ khi bắt đầu.

Với riêng bản thân mình, tôi chọn hạnh phúc là một hành trình, tôi xem mua nhà chỉ là một mục tiêu trong số rất nhiều mục tiêu của đời người. Tôi chỉ thấy phung phí nhất là làm việc cật lực cả đời chỉ để cố gắng cho được cái nhà với giá trên trời thôi. Căn nhà đó chết không mang đi được, trong khi bạn phải sống tằn tiện cả đời, ăn không dám ăn, tiêu chẳng dám tiêu, không dám du lịch hàng năm, không dám bước vào nơi sang chảnh, không thể chu cấp cho cha mẹ, không dám giao lưu với bạn bè, hàng xóm vì sợ tốn kém…

Thời đại ngày nay đã thay đổi rất nhiều, “an cư” nhiều khi lại hạn chế chính bạn “lạc nghiệp”. Dân kinh doanh 80% là thuê mặt bằng, nhà xưởng để làm, được mấy ai tự kinh doanh trên mặt bằng của mình? Cái nhà chỉ để ở, thì khi thay đổi cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của bạn, nhiều khi còn thuê được chỗ tốt hơn, ưng ý hơn.

Còn thuê mặt bằng kinh doanh, bán ế thì không đủ tiền trả tiền mặt bằng, bán đắt thì hết hạn chủ nhà bắt chẹt tăng giá, chuyển xưởng lại phải ngưng sản xuất, có khi cả tuần. Thế nên, chỗ kinh doanh mới cần sự ổn định, nhưng 80-90% vẫn phải đi thuê, còn cái nhà chỉ để ở, đâu cần phải lo lắng mua cho bằng được?

Tôi có hai người em, đứa nào cũng có vài căn nhà cho thuê, còn bản thân lại thuê một căn nhà khác gần công ty để đi làm cho khỏe. Tôi thấy không nhất thiết phải vay tiền để mua nhà rồi “còng lưng” trả nợ, cũng không nhất thiết phải ở nhà của mình khi đã mua được nhà. Có nhà, bạn vẫn có thể cho thuê rồi đi ở thuê chỗ khác là chuyện rất bình thường. Bạn có nhà mặt tiền có thể cho thuê với giá 20-25 triệu/ tháng, vì bản thân đi làm công ty, không kinh doanh, chẳng có lý do gì lại không cho thuê và thuê lại căn nhà hoặc chung cư 6-7 triệu/ tháng để ở.

Ở thành phố đất chật người đông, ô nhiễm, giá nhà đất lại quá cao so với đại đa số thu nhập của người dân. Do đó, nếu ai thu nhập cao, đủ tiền thì mua nhà thành phố. Ai ít tiền hơn thì có thể dành dụm tiền mua miếng đất ở tỉnh liền kề hoặc ở quê cũng được, để khi lớn tuổi về quê xây cái nhà nhỏ sinh sống, vừa yên tĩnh, vừa trong lành. Như tôi có đất cha mẹ chia sẵn cho ở quê đủ xây vài cái biệt thự, nên chẳng phải lăn tăn nhà thành phố làm gì cho mệt.

Tôi thích đi thuê nhà hơn là mua nhà. Tôi chỉ mua nhà khi có rất nhiều tiền, chí ít là đủ tiền mua nhà mà không vay mượn đồng nào, không thích cố kiếm cho được cái nhà bằng mọi giá. Tôi cũng vui vì quan điểm đó đã góp phần không nhỏ vào việc làm giảm giá nhà đất cho những người khác có cơ hội mua được.

Chứ cứ đâm đầu mua nhà, đến lúc trả xong, mới nhận ra rằng cả cuộc đời mình làm việc như một con robot và để lại căn nhà cho người khác hưởng, thì có ý nghĩa gì? Có người chọn vừa làm, vừa hưởng thụ cuộc sống. Có người lại chọn dành dụm, làm quần quật cả đời chỉ để cố mua một căn nhà, khi ngẩng đầu dậy thì đã già, lúc này có thể có tiền đó, nhưng ăn cũng chẳng ăn được, chơi cũng không còn sức chơi. Mua nhà tất nhiên là rất tốt, nhưng chỉ khi bạn có sẵn rất nhiều tiền mà thôi.