Ông bà cho rằng con trai mất rồi thì con dâu sẽ lấy chồng mới. Chính vì vậy, khi lập di chúc chia tài sản, ông bà chỉ cho chị chiếc xe máy cũ.
Người ta thường nói giặc bên Ngô chẳng bằng bà cô bên chồng. Không biết mọi người thì thế nào, riêng với gia đình tôi, tôi tự nhận thấy bản thân mình sống với chị dâu hết lòng và không có gì phải lăn tăn cả.
Thời gian đầu khi chị mới về làm dâu, đúng là tôi không thích chị lắm. Bởi anh tôi kiếm được nhiều tiền, lại đẹp trai nên chẳng thiếu các cô gái theo đuổi. Vậy mà cuối cùng, anh chốt cô vợ chỉ học hết cấp 3. Học xong, chị mở một quầy bán quần áo rồi làm công việc ấy từ đó đến giờ.
Vì thấy anh mình lấy người không phù hợp nên ban đầu, tôi khá dè dặt với chị. Nhưng nhờ cách chị đối nhân xử thế mà tôi có cái nhìn khác hẳn. Còn nhớ hồi đó, anh tôi cưới được vài tháng thì nhà xảy ra chuyện. Bố tôi không may bị tai nạn phải phẫu thuật. Mà tiền viện phí thì lên đến 200 triệu.
Hôm tôi mang tiền sang, anh trai không có nhà. Ngồi nói chuyện một lúc và biết lý do tôi đến, chị dâu tỏ ra khá bất ngờ. Điều đáng nói là chị ấy không cầm 70 triệu kia. Chị bảo:
“Anh Thành không kể với chị chuyện này đấy. Nếu kể thì chị đã cản rồi. Thôi giờ thế này, em sắp sinh, cầm về mà lo tiền bỉm sữa cho con. Anh chị không giàu nhưng cũng đủ tiền để lo cho bố mà. Còn nếu anh Thành làm căng, chị sẽ lấy tiền riêng của chị tiết kiệm trước khi kết hôn ra”.
Giây phút ấy, tôi thật lòng nể phục chị dâu vì chị sống quá tử tế và tình nghĩa với em chồng. Thế rồi chúng tôi cứ sống hòa thuận như vậy. Cho đến một ngày, anh tôi qua đời vì đột quỵ. Mọi thứ đều đổ lên đôi vai của chị dâu. Một mình chị vừa phải lo cho 2 đứa con, vừa lo trang trải cuộc sống hàng ngày. Tôi chẳng giúp gì được, bố mẹ lại càng không. Ông bà cho rằng con trai mất rồi thì con dâu sẽ lấy chồng mới. Chính vì vậy, khi lập di chúc chia tài sản, ông bà chỉ cho chị chiếc xe máy cũ. Sổ tiết kiệm 200 triệu thì cho 2 cháu nhưng mỗi năm chỉ cho rút ra 40 triệu, đủ để trả học phí cho hai đứa mà thôi. Còn tôi thì là con gái nên được một căn nhà bố mẹ đang ở. Căn nhà ấy cũng có giá trị khoảng hơn 1 tỷ nếu tính theo giá nhà đất bây giờ.
Thế rồi sau đó, bố tôi qua đời, mẹ cũng bị liệt không thể tự mình sinh hoạt. Tôi đã lấy chồng, lại bận rộn với sự nghiệp riêng nên không thể về chăm sóc. Cứ nghĩ sẽ phải thuê người ngoài, không ngờ chị dâu lại chủ động dọn về chăm sóc mẹ tôi như mẹ đẻ.
Thú thật, nhìn chị ấy chăm mẹ suốt 4 năm qua, tôi cảm phục vô cùng. Bởi tôi là con gái nhưng chưa chắc đã chu đáo và kiên nhẫn được như chị. Tháng trước, mẹ tôi cũng bỏ con cháu mà đi theo bố. Luật sư đến đọc di chúc, chị dâu cũng vui vẻ chấp nhận vì đã biết trước mọi chuyện. Nhưng tôi đã bàn với chồng và quyết định nhường chị căn nhà bố mẹ chia cho mình.
Vợ chồng tôi bây giờ có của ăn của để, lại khỏe mạnh nên không cần đến số tài sản đó. Còn chị dâu khó khăn hơn, chị ấy xứng đáng được nhận căn nhà này. Hôm tôi nói chuyện, chị cứ sụt sùi cảm động. Nhưng có lẽ chị dâu cũng biết, những gì chị nhận ngày hôm nay là trái ngọt từ sự lương thiện mà chị đã dành cho tôi và bố mẹ.