Tự nhiên nghe xong tôi thấy chạnh lòng thực sự, không biết phải nói thế nào cho con hiểu.
Tôi năm nay 60 tuổi, không có lương hưu. Ở quê thì làm vườn, ra chợ bán tí rau tí cua cá cũng đủ sống. Từ ngày con dâu nó đẻ xong tôi phải lên Hà Nội chăm cháu. Cái cảnh sống phụ thuộc con cái cũng không vui vẻ gì.
Con dâu tôi 35 tuổi mới đẻ đứa thứ 2, thằng cu sinh non cũng hay ốm. Xin nghỉ được 7 tháng thì mẹ nó phải đi làm trở lại, tôi trông cháu đến bây giờ đã được hơn 1 năm. Tôi cũng biết bọn trẻ là nó nuôi con theo khoa học hiện đại nên có dám cãi các con đâu, nó dặn sao tôi làm y chang vậy. Được cái thằng cu cũng kháu khỉnh, dễ ăn dễ chăm.
Bình thường con dâu tôi nó còn hỏi han mẹ cần gì hay cuối tuần mẹ có đi đâu không con đưa đi chứ con trai có bao giờ nó quan tâm đến mẹ đâu. Nó đi thì thôi về đến nhà câu đầu tiên sẽ hỏi con nó, rồi càu nhàu nếu tôi làm cái gì không đúng ý nó.
Vừa rồi ông nhà tôi bị trúng gió, đột quỵ nhẹ, tôi lo nên tính về quê sớm hơn dự kiến. Giờ cháu cũng được tuổi rưỡi rồi, có thể đi nhà trẻ được rồi. Với tôi nghĩ trẻ con cho đi lớp sớm nó sẽ tự lập hơn. Tôi vừa đề xuất với các con, con dâu ngập ngừng nhưng con trai cương quyết gạt đi, nó còn bảo tôi không thương cháu, đi nhà trẻ sớm ốm đau rồi bao nhiêu nguy cơ. Tôi khổ tâm quá chẳng biết chia sẻ với ai.
Hôm qua có khách đến chơi, tôi đi thể dục về thấy chúng nó nói chuyện với nhau. Thằng con trai tôi kể với bạn: “Con tôi nó có theo bà đâu, bà trông cả ngày nhưng nó không theo đâu. Mà lạ nhé, nó mà ở nhà với bà chỉ khi bà có đồ ăn mới bế được nó. Đang ở nhà 1 mình với bà mà có hàng xóm đi qua nó theo hàng xóm luôn”. Cậu bạn còn trêu lại: “Hay bà quân phiệt, hay đánh đít nó nên nó sợ không muốn gần”.
Tự nhiên nghe xong tôi thấy chạnh lòng thực sự, không biết phải nói thế nào cho con hiểu. Thực tế có chuyện ấy nhưng không phải ngày nào cũng thế. Chỉ là cả ngày nó ở với bà nó cũng chán, muốn được gần bố mẹ hơn. Mà nghe con nó nói như kiểu tôi là người bà không yêu cháu để cháu nó hắt hủi vậy.