Vợ tôi hối hận vì trước đây không đối xử tốt với con gái khi con gái khi con còn nhỏ, để con chịu nhiều thiệt thòi.
Bài viết là lời chia sẻ của ông Chu, 68 tuổi, sống tại Vũ Hán (Trung Quốc). Sau khi được đăng tải trên Toutiao, câu chuyện của ông nhận được sự đồng cảm từ nhiều người.
Tôi đã 68 tuổi, ở tuổi này, tôi không có kỳ vọng lớn lao nào trong cuộc sống, chỉ mong vợ chồng tôi có sức khỏe tốt, con cái sống hạnh phúc. Vợ kém tôi 7 tuổi, bà ấy vẫn khỏe mạnh. Chúng tôi đã nghỉ hưu từ lâu và lẽ ra có thể hưởng thụ tuổi già như bao người. Tuy nhiên, chúng tôi không còn cách nào khác là phải làm việc không ngừng nghỉ vì con cái.
Gia đình người con trai tôi sống ở Bắc Kinh. Khi các cháu còn nhỏ, con trai và con dâu gọi điện cho chúng tôi và nói rằng 2 vợ chồng bận công việc, nhờ ông bà tới ở phụ giúp việc nhà và đưa đón các cháu đi học. Nghe vậy, vợ tôi tức tối tới Bắc Kinh. Với vợ chồng tôi, được chăm con chăm cháu là điều hạnh phúc nhất.
Giúp đỡ con trai, con dâu nhưng bị trách móc nặng lời
Nhưng không lâu sau, vợ gọi điện cho tôi và kể về những bất bình trong nước mắt. Hóa ra, con dâu chê vợ tôi chậm chạp, không nhanh nhẹn, nấu ăn không vừa khẩu vị và chăm sóc các cháu sai cách. Tôi bảo vợ về quê lập tức nhưng bà ấy chần chừ vẫn muốn ở lại. Vợ tôi bảo nếu về, gia đình con trai sẽ phải thuê người giúp việc, tốn gần 10 triệu đồng/tháng. Vợ chồng con vẫn đang nặng gánh tiền trả góp mua nhà, mua xe.
Nghe vợ nói tôi thấy rất đúng. Gia đình con trai tôi hiện đang gặp khó khăn. Là cha mẹ của chúng, nếu chúng tôi không giúp đỡ thì ai sẽ giúp đỡ? Cuối cùng, vợ tôi quyết định ở lại nhà con trai và thay đổi cách làm việc để mẹ chồng – nàng dâu hòa hợp.
Tuy nhiên theo vợ kể, con dâu ngày nào mặt cũng u ám, tỏ vẻ không thích mẹ chồng. Có lần vợ tôi nấu canh cá, khi dọn mâm ra, con dâu ăn thử rồi nhăn mặt: “Mẹ ơi, cá nhạt quá, sao có thể ăn được? Hơn nữa, chúng con làm việc cả ngày rất mệt mỏi. Vậy mà này nào mẹ cũng chỉ xào mấy loại rau này, mẹ không thể làm nhiều hơn sao?”.
Nghe vợ kể, tôi rất bực bội bởi thái độ thiếu lễ phép, tôn trọng của con dâu. Giận con dâu một thì tôi trách con trai của mình mười khi không biết bảo vợ. Rồi có lần khác, vợ tôi nấu không vừa ý, con dâu liền buông bát đũa đứng lên không ăn nữa. Con trai còn trách mắng mẹ không chịu tiếp thu ý kiến con dâu, cải thiện kỹ năng nấu ăn.
Vợ tôi không chịu được nữa nên quyết định về quê. Xem ra con trai đã có gia đình riêng, không còn quan tâm đến 2 thân già chúng tôi. Nhưng trước khi rời đi, vợ tôi đã để lại cho con 100.000 NDT (khoảng 359 triệu đồng) để con trang trải chi phí sinh hoạt và tìm kiếm một người giúp việc khiến các con hài lòng.
Vợ tôi mỉm cười nói: “Ngôi nhà đẹp đẽ, hiện đại, tiện nghi cũng chẳng bằng nhà của vợ chồng mình. Sống ở đây, tôi vẫn cảm thấy thoải mái nhất”.
Sống với con gái 1 năm khiến tôi thay đổi tư tưởng “trọng nam khinh nữ”
Không lâu sau, con gái tôi cũng gọi điện. Con của con gái tôi trước đây được bà nội chăm sóc nhưng gần đây bà thông gia có khối u tuyến giáp, sắp phải phẫu thuật. Mấy tháng nay bà không thể chăm sóc cháu được nữa nên con gái nhờ chúng tôi giúp đỡ.
Nghe xong, thực lòng mà nói, cặp vợ chồng già chúng tôi không muốn đi, bởi vì chúng tôi vẫn còn có những nỗi sợ hãi khi nghĩ đến con trai và con dâu. Chúng tôi sợ khi sống cùng các con sẽ nảy sinh mâu thuẫn, ảnh hưởng đến tình cảm, gây ra nhiều chuyện khó xử.
Thế nhưng, tôi cũng thương con gái lắm. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng tôi và vợ quyết định tới nhà con gái với tâm trạng bất an. Tuy nhiên, tôi phát hiện cách đối xử của con gái và con rể khác hẳn khi ở cùng con trai, con dâu.
Con gái và con rể tôi hàng ngày cũng rất bận rộn đi làm, nhưng sau giờ tan làm sẽ cố gắng về nhà sớm nhất có thể. Con gái tôi và vợ tôi cùng nhau nấu ăn, trong khi con rể tôi chơi cờ với tôi hoặc đi dạo dưới khu công viên.
Con gái tôi tính cách giống bà xã tôi, con hiền lành, chịu thương chịu khó. Còn con rể tôi chu đáo, nhiệt tình, coi bố mẹ vợ như bố mẹ đẻ, không nề hà, ngại ngùng việc gì. Hơn nữa, con rể tôi còn siêng năng, chịu khó làm việc nhà. Con rể luôn tranh làm những việc nặng nhọc hơn trong nhà như bê vác, sửa đồ đạc,…
Cứ đến cuối tuần hay dịp nghỉ lễ, con gái và con rể đều đưa bọn trẻ và vợ chồng tôi đi ăn một bữa thịnh soạn ngoài nhà hàng. Hoặc có khi, chúng tôi cùng nhau nấu nướng tại nhà, mời thêm họ hàng, bạn bè đến chơi. Đôi khi, con rể của tôi đưa chúng tôi đi cắm trại. Con rể nói rằng, chúng tôi không nên chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền, chăm sóc con cháu mỗi ngày mà hãy học cách tận hưởng cuộc sống.
Vợ chồng tôi cảm thấy hoàn toàn hạnh phúc khi ở nhà con gái. Chớp mắt, vợ chồng tôi đã ở nhà con gái được tròn 1 năm, dự định về quê ăn Tết. Trước khi đi, chúng tôi cũng để lại 100.000 NDT cho 2 con, hy vọng có thể giúp con giải quyết nhu cầu cấp thiết vào thời điểm quan trọng. Tuy nhiên, dù chúng tôi có thuyết phục thế nào thì các con cũng không lấy.
Con gái thỏ thẻ: “Bố mẹ à, con cảm ơn bố mẹ đã giúp vợ chồng con suốt thời gian qua. Ngày nào, ông bà cũng vất vả làm việc nhà, chăm sóc các cháu. Chúng con chưa biếu bố mẹ, sao có thể lấy tiền của bố mẹ. Số tiền này, bố mẹ hãy gửi tiết kiệm nhé và trích một phần nhỏ để đi du lịch hàng năm. Nếu bố mẹ cần gì giúp đỡ hãy nói với chúng con nhé bởi bố mẹ chính là những người thân yêu nhất của vợ chồng con”.
Nghe con nói xong, vợ tôi cảm động rơi nước mắt! Trên đường về nhà, bà ấy tựa vào vai tôi mà òa khóc. Vợ tôi hối hận vì trước đây “thích con trai hơn con gái”, không đối xử tốt với con gái khi con còn nhỏ. Còn tôi thì từng cho rằng “con gái lấy chồng như bát nước hắt đi” nên không quan tâm đến con gái.
Không ngờ cuối đời, chúng tôi mới biết, con gái mình thực sự tốt, chứ không phải đứa con trai mà chúng tôi nghĩ tới suốt ngày.