Chồng liệt nửa người, đêm tân hôn tôi nghĩ chẳng làm ăn gì được nên đi ngủ sớm, ai dè…

Cứ nghĩ cuộc đời mình không biết đến tận bao giờ mới có ngày tươi sáng khi quyết định lấy 1 người chồng liệt nửa người. Nhưng rồi đêm tân hôn tôi tròn mắt cảm động chỉ vì điều anh làm.

Ảnh minh họa

Tôi 29 t.uổi, có một mối tình kéo dài đã 5 năm. Nhưng cuộc tình mà tôi có cũng trải qua nhiều cay đắng lắm. Tôi và anh quen nhau khi cả hai vừa tốt nghiệp đại học. Cùng bơ vơ, lang thang gửi hồ sơ để tìm việc. Cuối cùng thì cùng vào làm 1 công ty nhỏ với nhau, anh làm kinh doanh còn tôi làm bên kế toán. Nhưng cũng có thể vào cùng đợt với nhau nên chúng tôi thân thiết với nhau hơn.

Tôi và anh đều là người tỉnh lẻ, anh được cái cao ráo đẹp trai. Còn tôi thì cũng không đến nỗi xấu gì, chỉ có điều so với anh thì tôi có phần thua kém hơn. Dẫu vậy thì anh vẫn là người ngỏ lời nói yêu tôi trước tiên.

Ngày nhận được ngỏ lời từ anh tôi vui lắm. Chúng tôi làm cùng nhau, đi ăn uống cùng nhau. Nói chung thì cả ngày nhìn thấy nhau nên tình yêu cứ thế càng ngày càng sâu nặng. Nhưng rồi trước khi cưới khoảng nửa năm. Anh lại cặp kè luôn với 1 em bên phòng kinh doanh vừa mới tuyển thêm. Tôi làm phụ trách kho nhưng ở tầng dưới cùng nên không kiểm soát được việc anh phản bội mình. Tôi chỉ biết chuyện đó qua 1 vài chị em tốt bụng ở công ty kể lại rằng anh đang có hành động thân mật hơi quá với 1 cô gái tên Ngoan.

(Ảnh minh họa)

Tôi nghe được vậy là đủ hiểu rằng anh đã say nắng cô gái mới đến này rồi. Biết là khó khăn nhưng tôi và anh đã trải qua gần 5 năm yêu thương nhau rồi. Chẳng nhẽ tôi lại chấp nhận chuyện chia tay. Ít nhất thì tôi nghĩ mình nên cho cả anh và bản thân lấy 1 cơ hội. Dẫu sao thì nên nghe từ anh xem anh nói sau.

Nhưng chuyện tôi nghĩ còn chưa được thực hiện, cuộc gặp để giải quyết giữa tôi và anh chưa được bắt đầu thì đã vướng ngay chuyện đau thương khác. Anh bị tai nạn trong khi đi hú hí với cô bồ mới đó. Thử hỏi làm người phụ nữ ai không đau cho được. Nhưng tôi vẫn phải nín nhịn, 5 năm thời xuân ở bên anh giờ nhìn anh liệt hai chân nằm yên tại 1 chỗ khiến tôi cũng không thể giương mắt đứng nhìn không được. Thế là tôi lại chăm sóc anh, còn nhân tình bé nhỏ của anh đã cao chạy xa bay từ lâu.

Được gần 1 tháng thì anh bắt đầu khỏe hơn, nhìn thấy tôi ngồi đó anh nắm chạy tay như thể sợ tôi chạy mất. Anh nói bằng cái giọng thì thào rằng anh xin lỗi tôi. Tôi chẳng thể từ chối, chấp nhận mỉm cười gật đầu. Anh vẫn ngỏ lời muốn cưới tôi vào cuối năm. Vậy mà tôi vẫn chấp nhận dù từng bị anh phản bội. Gia đình tôi ở quê nhưng cũng thuộc hàng có điều kiện, của ăn của để. Bố mẹ tôi biết chuyện tôi lấy chồng lại còn bị liệt sốc lắm. Ngày trước bố mẹ tôi quý anh, nhưng giờ anh liệt thế này thì làm cha làm mẹ cũng không muốn con gái mình chui vào chỗ khổ nên không chấp nhận cưới là đúng thôi.

Tôi đã phải xin bố mẹ bao nhiêu lần, phải khóc lóc mãi bố mẹ mới chấp nhận hôn sự này. Đám cưới diễn ra đơn giản vì anh bị liệt phải ngồi xe lăn. Nhìn anh ngồi đó tôi càng cảm thấy mình nên có trách nhiệm với tình yêu này. Đám cưới tiệc tan, mọi người dần về cả. Tôi đẩy xe anh về phòng, đỡ anh nằm xuống giường rồi tranh thủ đi tắm. Trong nhà tắm nghĩ đến người ta được tân hôn mặn nồng, còn tôi thì lại lủi thủi 1 mình đi tắm rồi đi ngủ mà tôi rơi nước mắt. Vừa buồn tủi lại vừa tổn thương nên tôi cứ đứng trong nhà tắm mãi mới ra với đôi mắt còn hơi ướt.

Bước ra khỏi nhà tắm tôi vô cùng bất ngờ khi thấy chồng đang lên xuống hùng hục. Dáng anh cứ nhấp nhô, tôi nhìn anh miệt mài tập chống đẩy, bằng đôi chân vẫn còn yếu mà thấy thương anh vô cùng. Anh ngẩng lên nhìn tôi, lúc này mắt tôi đã lại nhòe nước. Anh cười nói:

– Vợ của anh phải mạnh mẽ lên, không được khóc.

– Em không khóc, có con gì bay vào mắt em thôi. – tôi cố cãi như những cặp đôi khác, anh nói tiếp.

– Anh không muốn em phải khổ vì anh thêm nữa. Anh sẽ cố gắng tập để có thể đi lại được sớm hơn. Anh muốn chuộc lỗi với em bằng cả cuộc đời này vợ ạ…

Tôi không thể nói được gì thêm nữa mà chỉ ôm lấy chồng khóc nức nở. Tôi hiểu chồng thương tôi lắm, tôi biết anh vẫn còn yêu thương tôi nhiều. Thế nên anh mới cố gắng đến vậy. Tôi cảm động và cảm thấy mình đã lựa chọn đúng.

Từ đó đến nay, chồng tôi đã đi lại được, tôi đang mang trong mình đứa con đầu lòng. Có lẽ cuộc sống của tôi vẫn còn nhiều may mắn và hạnh phúc. Dẫu sao thì tôi cũng đang vui và tin tưởng vào lựa chọn của mình.