Bao năm nhẫn nhịn kể cả có chia tay thì tôi cũng phải 1 lần nói cho hết.
Mẹ chồng cũ của tôi với bà mẹ chồng kia cũng gọi là 1 chín, 1 mười. Tôi cưới từ năm 2015, lúc ấy còn đang dở hoàn thành nốt chương trình học rồi kẹt giấy tờ nên chưa đăng kí kết hôn được. Sau đó tôi sinh bé đầu tiên, mải bận rộn bỉm sữa chăm con, chồng đi làm xa cũng lại bỏ quên cái thủ tục đó. Lúc tôi phát hiện ra chồng ngoại tình rồi nợ nần bạn bè có khuyên, không có hôn thú lại hay, chia tay rồi chẳng còn liên quan đến nhau nữa. Thế mà khi mọi chuyện vỡ lở, mẹ chồng tôi bảo: “Đàn ông nó đã phải xa gia đình kiếm tiền vất vả rồi còn bị quản lý, nuôi vợ con ăn bám ở nhà, chẳng hiểu cho nỗi khổ của nó thì nó chả yếu lòng”.
Lý lẽ của mẹ chồng cũ tôi là: “ Không có lửa làm sao có khói, con nên xem lại bản thân con đã hết lòng vì chồng chưa hay chỉ sống như cây tầm gửi, mọi gánh nặng đè hết lên vai nó”. Rồi bà lại đi so sánh với ngày xưa, bà đẻ con xong đã phải đi làm kiếm tiền luôn, khổ sở nọ kia. Bà dạy tôi phải chịu nhịn, chịu nhún, vì đàn ông có “ong bướm” bên ngoài cũng chỉ là tạm thời, kiểu gì rồi sẽ về với gia đình. Trời ơi tôi không thể tin nổi thứ tư duy cổ quái ấy.
Thời gian đó tôi stress vô cùng. Tôi chấp nhận tha thứ vì sai lầm lần đầu của chồng. Lúc ấy con gái tôi được 2 tuổi. Điều tỉnh táo nhất của tôi là không sinh con thứ 2 nghe theo lời mẹ chồng. Vừa chuyển về gần nhà làm chưa được bao lâu chồng tôi lại cắm cho tôi chiếc sừng nữa. Lần này tôi thu thập bằng chứng họp cả gia đình 2 bên để dứt điểm cuộc hôn nhân tồi tệ.
Thật không tưởng tượng nổi, mẹ chồng tôi thay vì an ủi, khuyên bảo thì đổ hết tội lên đầu tôi. Bà nói cả trước mặt thông gia: “Chính con là người đẩy chồng ra xa. Nó ra ngoài 1 lần có thể là lầm lỡ nhưng nó đi đến lần thứ 2 thì con phải xem lại mình, chính tỏ nó quá chán vợ rồi”. Mẹ tôi nghe xong ức quá bắt tôi dọn luôn quần áo về ngoại trong đêm hôm ấy.
Bao năm nhẫn nhịn kể cả có chia tay thì tôi cũng phải 1 lần nói cho hết. Tôi kể tất cả tội trạng của chồng, tôi công khai luôn bảng thu chi gia đình để mẹ chồng bớt ảo tưởng chuyện tôi được chồng nuôi. Tôi ném cả giấy trả nợ lên mặt bàn cho ông bà biết đứa con trai quý hóa của ông bà giá trị như nào.
Trước khi đi tôi còn tặng mẹ chồng 1 câu: “Không phải con nên xem lại mình như mẹ nói mà chính mẹ phải dạy lại con trai mẹ cho cẩn thận, đừng làm khổ người đến sau con”.
Bao năm trôi qua tôi thấy mình thật may mắn vì đã mạnh mẽ thoát khỏi gia đình tệ hại ấy. Giấy hôn thú là bằng chứng được pháp luật công nhận nhưng không có nghĩa cứ vin vào cái tờ giấy đó mà nghĩ chỉ cần không ký tên đóng dấu thì thoải mái làm trái luân thường đạo lý. Chị em phụ nữ cũng đừng dại dột mà mang việc sinh thêm con ra để níu kéo 1 kẻ phản bội. Đó không phải lối thoát, đó là cách nhanh nhất đẩy mình vào đường cụt!