Lần đầu tiên về nhà chồng chơi, tôi nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi, ngẩn ngơ ngồi trong phòng. Tôi nghĩ đó là mẹ chồng tương lai nên bước vào phòng chào bác nhưng bị người yêu chỉnh lại ngay. Anh bảo đó là cô ruột của anh ấy.
Ngày đó, mẹ anh đã không qua khỏi sau khi sinh đứa em thứ 3. Từ đó trở đi, cô Thy đến ở cùng và chăm sóc các cháu thay chị dâu.
Thương các cháu còn nhỏ đã mất mẹ, cô ấy quyết không đi lấy chồng, ở vậy nuôi con cho anh trai. Nhờ có sự chăm sóc tận tình và tình yêu thương vô bờ bến mà 3 anh em của chồng tôi có được tuổi thơ trọn vẹn. Nhưng cũng vì thế các cháu mà cô Thy mất đi tuổi thanh xuân. Khi các cháu lớn cả rồi, cô trở thành bà cô già không chồng. Cô không thấy hối hận vì quyết định của bản thân mà nhìn các cháu trưởng thành cô rất hạnh phúc.
Khi anh trai chồng tôi cưới, cô Thy đi chợ mua sắm đồ và bị xe tải va quệt phải. Hậu quả để lại là cô nằm viện nửa tháng, không thể tham dự đám cưới của cháu trai. Không những vậy, não bộ cô cũng bị ảnh hưởng, lúc nhớ lúc quên, nhiều lúc không thể điều chỉnh được hành vi của bản thân.
Sau khi cô Thy xuất viện, mọi người tích cực chăm sóc và ngày nào cũng phân công người ở bên trò chuyện giúp cô hồi phục trí nhớ nhưng đều thất bại. Cuối cùng cả nhà đành để cô ở trong phòng và mỗi khi cô ra ngoài hít thở không khí phải có người đi cùng.
Thương các cháu còn nhỏ đã mất mẹ, cô ấy quyết không đi lấy chồng, ở vậy nuôi con cho anh trai. (Ảnh minh họa)
Từ ngày cô Thy bị ảnh hưởng tới trí não, người hay ở bên cô và quan tâm nhất đó là chồng tôi. Sau mỗi ngày đi làm về, anh thường đưa cô đi dạo phố hay ăn quán cho tinh thần cô thoải mái. Những bữa ăn của cô, chồng tôi cũng gắp đầy thức ăn và nhắc nhở cô ăn nhiều cho khỏe. Nhìn cách chồng chăm sóc cô, tôi biết anh thương cô ruột lắm.
Hiện tại 3 anh em chồng đều đã lập gia đình và ai cũng có nhà riêng. Bố chồng và cô Thy cũng ngoài 70 tuổi rồi. Hôm chủ nhật vừa rồi, mọi người có mặt đông đủ nên bố chồng quyết định họp phân chia tài sản. Bố bảo:
“Mẹ con mất sớm, may có cô Thy hi sinh tuổi trẻ trông nom nuôi dưỡng thì các con mới có ngày hôm nay. Sức khỏe bố năm nay yếu hơn rất nhiều, bố và cô Thy lo cho các con như thế là quá xuất sắc rồi. Bây giờ bố yếu rồi không thể lo cho cô Thy được nữa nên phải nhờ đến các con.
Bố quyết định thế này, nếu ai nuôi cô Thy thì được hưởng mảnh đất 1000m2 ở ngoại thành, đất của ông bà nội các con. Còn ngôi nhà mọi người đang đứng bố sẽ không chia cho ai mà là chung”.
Lời bố vừa dứt, anh cả và em gái út đều giành nuôi cô Thy và nhắc bố giữ lời hứa cho mảnh đất ở quê. Anh cả bảo:
“Em là phận gái, đi lấy chồng theo nhà chồng, sao lại giành quyền nuôi cô Thy với anh làm gì. Từ bỏ ý nghĩ đó đi em gái ơi”.
Cô Thy đã có tuổi, sống chẳng được lâu nữa, phần thưởng nuôi cô ấy là một mảnh đất rộng, ai mà chẳng muốn giành quyền nuôi. Thấy anh trai và em gái cãi nhau để được nuôi cô Thy mà chồng tôi bực bội lên tiếng:
“Cô Thy đã hi sinh cả đời người vì anh em chúng ta, nếu bố không kèm theo mảnh đất thì có ai chịu nuôi cô ấy không. Cô Thy có công rất lớn với chúng con, vì vậy con quyết định nuôi cô ấy và không cần mảnh đất ở quê nội”.
Lời của chồng tôi nói làm anh cả và em gái ngượng ngùng không dám nói nửa câu. Người khác không làm được nhưng tôi tin chồng tôi có thể chăm sóc cô Thy rất tốt. Vì những năm qua, từng việc làm và hành động của anh đối với cô Thy đã chứng minh là chồng tôi rất thương và biết ơn người cô ruột.
Thấy thái độ của chồng tôi dứt khoát và đáng tin tưởng, cuối cùng bố chồng quyết định giao cô Thy cho chúng tôi chăm sóc. Còn tài sản của ông bà nội tính sau.