Thấy mẹ già mang chục trứng lên thăm nhưng cứ loay hoay ở đầu ngõ, cô con gái q-uát ầm lên đ-uổi bà về quê cho đỡ x/ấu h/ổ: Nào ngờ đâu lần gặp ấy lại lần cuối cùng …

Hôm đó, khi cô vừa đi làm về thì thấy mẹ mình đứng ngay đầu xóm trọ. Nhìn người mẹ nghèo đem được chục trứng lên thăm mình cô con gái ấy quát lên…

Cuộc đời này bất cứ ai sinh ra cũng có một thân phận cho riêng mình. Có những đứa trẻ thậm chí còn bị bỏ rơi, không nơi nương tựa. Vậy mà chỉ vì xuất thân nghèo mà ai kia lại nỡ không chấp nhận bố mẹ mình quả là một điều đáng trách. Câu chuyện này sẽ khiến ai cũng phải nhìn lại mình xem bản thân đã đối xử tốt với bố mẹ được đến đâu.

Cô gái nhỏ sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Từ nhỏ vốn ý thức được sớm việc gia đình mình nghèo. Ai cũng nói cố gắng rồi sẽ giàu hơn. Nhưng rồi khi xuống thành phố cô càng nhận ra rằng chẳng thể giàu hơn nổi. Có kiếm đủ tiền thì cũng chỉ làm được đến thế mà thôi. Cô thật sự không bao giờ có thể chấp nhận mọi việc nên càng ngày càng ghét gia đình mình và không muốn trở về nhà.

Giàu người ta vẫn giàu cả ba họ, còn cô thì nghèo khó cả 3 đời vẫn nghèo khó mà thôi. Cố gắng học tập tốt, ra trường kiếm được một công việc với mức lương ổn định khá cao so với mặt bằng chung. Nhưng chưa khi nào cô cảm thấy mình giàu có. Tiền lương nhận về cô buồn vô cùng khi phải đem đi đóng tiền phòng, tiền ăn rồi biết bao nhiêu thứ khác. Lương có cao mà dành dụm cũng chẳng được mấy đồng.

Mẹ cô ở xa cũng không thường xuyên lên thăm con cái. Hôm đó, khi cô vừa đi làm về thì thấy mẹ mình đứng ngay đầu xóm trọ. Nhìn người mẹ nghèo đem được chục trứng lên thăm mình cô con gái ấy quát lên:

-Mẹ lên đây làm gì, tự dưng lên làm xấu mặt con à?

– Mẹ không, mẹ không cố ý mà, mẹ thấy nhớ con quá, nên bố cũng bảo vậy cầm 2 chục trứng gà này lên cho con để con ăn uống. Con vẫn thích trứng gà nhất mà. – cô gái hất tay đẩy làm giỏ trứng mẹ rơi ra rồi quát:

– Chỉ có nghèo, chỉ vì không có tiền không có tiền mua thịt nên con mới bắt buộc phải ăn trứng mà thôi. Giờ con ghét trứng, ghét trứng lắm, mẹ về đi.

(Ảnh minh họa)

– Mẹ, nhưng mẹ vừa lên mà. Con làm vỡ hết trứng rồi, phí quá.

– Con không cần biết, giờ mẹ về ngay cái nhà quê mùa của mẹ đi. Tại sao con lại được sinh ra trong gia đình nghèo khó đến thế cơ chứ.

– Mẹ, mẹ xin lỗi vì không thể cho con cuộc sống mà con mong muốn.

– Mẹ thôi đi, mẹ có muốn cho cũng chẳng cho được. Con sẽ tự cố gắng kiếm tiền làm theo ý mình. Từ sau không phải lên thăm con nữa đâu.

– Cũng chỉ tại bố mẹ thấy con lâu không về, với cả nhớ con quá nên là….

– Thôi được rồi, mẹ về quê nhanh đi cho con nhờ, người ta thấy lại hỏi con biết trả lời làm sao.

– Vậy con cầm mấy quả trứng còn lành này vào khi nào muốn thì ăn không nó phí, mẹ cũng cất công đêm lên tận đây rồi mà.

– Con biết rồi.

Mẹ còn chưa quay đầu cô đã bỏ vào phòng đóng chặt cửa lại. Nhìn cảnh tượng đó người mẹ nào mà không đau lòng. Người mẹ ấy lủi thủi đi về. Thật không may trên đường về thì lại bị tai nạn mất. Nhận tin cô gái nhìn mẹ khóc ròng rã. Càng nghĩ lại càng ân hận vì hành động của mình vài giờ trước đối với mẹ.

Cuộc sống này vốn lẽ không ai được lựa chọn xuất thân, đừng đòi hỏi quá nhiều ở bố mẹ bởi vì họ là những người mà bất cứ bằng giá nào, bất cứ lúc nào cũng luôn cố gắng làm những điều tốt nhất dành cho con cái. Bởi thế hãy đối xử thật tốt với bố mẹ khi còn có thể. Đừng bao giờ để mình phải đem theo hối hận và dằn vặt suốt đời như cô gái ấy đã từng.