Tôi kiên quyết nói với mẹ chồng rằng tiền tôi làm ra, tôi tự giữ được, không cần người khác giữ hộ. Nghe thế, mẹ chồng cáu giận nói với tôi: “Con không đưa tiền thì bố mẹ lấy gì chi tiêu?”. Tôi sửng sốt. Tôi mới cưới về còn chưa được 1 tuần mà bố mẹ chồng đã phân công việc nuôi dưỡng chăm sóc ông bà cho tôi rồi ư? Thế trước khi tôi về làm dâu thì ông bà sống bằng gì? Huống chi ông bà còn chưa già cả đến mức không thể làm ăn được.
Mẹ chồng còn nói đó là quy tắc gia đình. Tôi không ngờ bà lại áp dụng quy tắc này với mình tôi.
Từ khi tôi và chồng yêu nhau, bố mẹ tôi đã không đồng ý. Họ nói tôi là con một, tìm ai không được lại đi tìm nhà có 2 con trai, bố mẹ chồng lại còn khó tính. Tôi đã không để tâm đến lời phàn nàn của bố mẹ. Lúc đó, tôi ngây thơ nghĩ rằng mình lấy chồng là lấy con người anh ấy, chứ không phải lấy gia đình anh ấy, bố mẹ anh ấy tốt hay xấu không liên quan đến tôi.
Thế là, trong sự ngây thơ mù quáng đó, tôi mang theo căn nhà bố mẹ cho làm của hồi môn, rình rang lên xe hoa về nhà chồng. Họ hàng đều khen tôi hiền lành, vượng phu, chỉ có mẹ chồng là đắc ý, nói vẫn là con trai lớn của bà giỏi giang, không tốn một đồng nào mà cưới được cô con gái rượu, có cả nhà riêng rồi.
Sự đắc ý của mẹ chồng khiến bố mẹ tôi khó chịu. Việc tôi vội vàng lên xe hoa khiến bố mẹ tôi mất mặt trước họ hàng. Bất kể người khác nghĩ gì, tôi và chồng cuối cùng cũng đã hoàn thành đám cưới suôn sẻ.
Chỉ 3 ngày sau, một yêu cầu của mẹ chồng đã khiến tôi trở tay không kịp. Khi chúng tôi đang chuẩn bị về nhà ngoại rồi đi hưởng tuần trăng mật thì mẹ chồng đến. Bà nhìn quanh một lượt, rồi lại cảm thán: “Vẫn là cưới con một sướng, nhà cửa xe cộ cái gì cũng có”. Lời nói của mẹ chồng khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Những lời tiếp theo của bà lại càng khiến tôi chẳng còn tâm trí nào nghĩ đến tuần trăng mật nữa.
Mẹ chồng nói: “Giờ con đã về nhà chúng ta rồi, nhà ta có quy tắc là lương của con dâu phải nộp cho mẹ chồng giữ, con xem khi nào thì đưa lương cho mẹ giữ nhé”.
Tôi ngỡ ngàng nhìn chồng, anh lại im lặng không nói gì. Thấy tôi vẫn chưa trả lời, mẹ chồng có vẻ sốt ruột. Bà tiếp tục nói: “Thật ra, mẹ giữ lương của con cũng là vì lo 2 đứa mới cưới chưa biết lo toan, tiêu xài hoang phí, sau này mang bầu sinh con lại khổ”.
Mẹ chồng còn dặn dò, bảo tôi yên tâm, bà giữ giúp chứ sẽ không động đến một đồng nào trong đó. Lời giải thích của mẹ chồng khiến tôi cảm thấy bà đang che giấu điều gì đó.
Ảnh minh họa
Tôi cảm thấy khó xử và bối rối, tôi lớn đến từng này, đi làm bao nhiêu năm, tôi còn chưa từng đưa lương cho bố mẹ giữ, tại sao mới cưới 3 ngày đã phải đưa cho mẹ chồng? Tôi hỏi lại mẹ chồng: “Vậy em dâu cũng nộp lương rồi ạ?”. Mẹ chồng có vẻ lúng túng nói: “Nó có 2 đứa con, còn phải nuôi con nên không cần nộp. Vợ chồng con chưa có con thì nộp lại để sau lo cho con cái”.
Nghe vậy, tôi không vui, em dâu về nhà chồng bao nhiêu năm cũng chưa từng nộp lương, tại sao tôi mới về 3 ngày đã phải nộp? Mẹ chồng chẳng phải đang bắt nạt tôi mới về nhà chồng sao?
Tôi kiên quyết nói với mẹ chồng rằng tiền tôi làm ra, tôi tự giữ được, không cần người khác giữ hộ. Nghe thế, mẹ chồng cáu giận nói với tôi: “Con không đưa tiền thì bố mẹ lấy gì chi tiêu?”. Tôi sửng sốt. Tôi mới cưới về còn chưa được 1 tuần mà bố mẹ chồng đã phân công việc nuôi dưỡng chăm sóc ông bà cho tôi rồi ư? Thế trước khi tôi về làm dâu thì ông bà sống bằng gì? Huống chi ông bà còn chưa già cả đến mức không thể làm ăn được.
Tôi biết mình là dâu trưởng, sau này sẽ có trách nhiệm với bố mẹ chồng, nhưng tôi vừa mới chân ướt chân ráo về nhà chồng đã đặt nặng cho tôi vấn đề này khiến tôi rất bức xúc.
Tôi quay sang chồng, định nhờ anh phân xử giúp. Ngờ đâu anh lại bảo: “Vợ à, hay em cứ nghe lời mẹ đi. Chúng ta chưa biết tính toán tiền nong, sợ tiêu xài hoang phí. Mẹ cầm giữ giúp cũng được mà, bà cũng chẳng chi tiêu gì nhiều đâu. Trước giờ bố mẹ sống tiết kiệm lắm”.
Lời chồng nói khiến tôi càng ứa máu. Tôi lạnh lùng nhìn chồng tôi quay vào nhà thu dọn quần áo. Tôi nói: “Vậy con về nhà mẹ đẻ, anh cũng về ở với mẹ anh đi, căn nhà này con sẽ bán hoặc cho thuê”.
Đúng vậy, tôi mới cưới 3 ngày đã nghĩ đến chuyện ly hôn. Thà ly hôn còn hơn sống cả đời trong một gia đình nhà chồng vô lý như vậy, sống với một người chồng không rõ ràng, không biết bảo vệ vợ, chỉ một mực nghe theo mẹ. Thế này thà độc thân còn hơn! Tôi chỉ cảm thấy có lỗi với bố mẹ tôi thôi!