Không thể quan tâm nổi, vậy đừng quan tâm nữa.
Không thể có được, vậy cũng chẳng cần nữa.
Nghĩ không thông, vậy đừng nghĩ nữa.
Có những lúc, chúng ta không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều, cứ thuận theo trái tim mình là đủ.
Đời lúc nào cũng công bằng, cứ an nhiên mà sống.
Cuộc sống này là một chuyến đi cô độc, một mình bạn bước đi, một mình chạy trong cơn bão, một mình lưu lạc; khóc một mình, cười một mình, mạnh mẽ một mình.
Cuộc sống chính là như vậy, một lần đau khổ là một lần bạn tự gột rửa chính bản thân, một lần tổn thương là một lần tỉnh giấc. Đã từng bước qua, đã từng mệt mỏi, đã từng rơi nước mắt, chỉ có như vậy bạn mới có thể trưởng thành.
Có một vài việc đã nghĩ thông bạn liền hiểu ra rằng, trên thế giới này bạn chính là bạn, bạn đau, bản thân bạn đau, bạn mệt, bản thân bạn mệt, cho dù có người thông cảm với bạn, vậy thì sao nào, cuối cùng thu dọn tàn cuộc vẫn phải dựa vào chính bạn.
Nhớ là: Có vài người mà bạn có thể kỳ vọng, nhưng không thể dựa dẫm.
Nước mắt của mỗi người đều phải tự mình lau! Bất cứ ai cũng không thể thay thế bản thân bạn! Vĩnh viễn đừng đánh giá cao vị trí của mình trong lòng người khác.
Sống thì cần chân thành, cần bao dung, cần vô tư không tính toán thiệt hơn, cứ cho thật nhiều ắt sẽ được nhận lại.
Người không trân trọng mình thì cứ nhẹ nhàng lướt qua, đừng hối tiếc vì đã cho đi.
Người trân trọng mình, lưu tâm mình thì hãy đối đãi để xứng đáng với những gì họ trao tặng.
Tự dựa vào bản thân, là chỗ dựa vững chắc nhất. Ai bỏ mình cũng được, nhưng mình không được tự bỏ mình.
Đời lúc nào cũng công bằng, cứ an nhiên mà sống.