Chăm con dâu ở cữ, mẹ chồng chỉ cho ăn cơm nguội, khi có con trai ở nhà mới nấu món ngon

Khi chồng tôi bắt đầu trở lại công việc sau kỳ nghỉ phép, tôi dần nhận ra có điều gì đó thay đổi từ mẹ chồng.

Khi tôi sinh đứa con đầu lòng, cả nhà đều mừng rỡ, nhất là chồng tôi. Anh ấy háo hức suốt khoảng thời gian vợ mang bầu, và bây giờ, khi con đã đến với chúng tôi, niềm hạnh phúc càng thêm trọn vẹn. Tôi cũng nghĩ rằng thời gian ở cữ sẽ được mẹ chồng chăm sóc chu đáo, bởi bà đã tình nguyện đến ở cùng để lo cho tôi. Tôi từng nghĩ mình thật may mắn khi có một người mẹ chồng tâm lý và thương yêu con dâu như vậy.

Những ngày đầu ở cữ, bà nấu cho tôi những món ăn bổ dưỡng, canh hầm, cháo gà thơm ngon. Mỗi lần bưng bát canh nóng hổi, tôi cảm thấy lòng mình ấm áp, không chỉ vì sức khỏe đang dần hồi phục, mà còn vì tình cảm mà bà dành cho tôi. Nhưng niềm vui ấy không kéo dài bao lâu.

Khi chồng tôi bắt đầu trở lại công việc sau kỳ nghỉ phép, tôi dần nhận ra có điều gì đó thay đổi. Bữa sáng không còn là những món ăn tươi ngon nữa, mà thay vào đó là cơm nguội, cháo loãng, những món ăn đã được hâm đi hâm lại. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng vẫn cố gắng không suy nghĩ quá nhiều.

Chăm con dâu ở cữ, mẹ chồng chỉ cho ăn cơm nguội, khi có con trai ở nhà mới nấu món ngon - 1

Sau sinh chưa tròn tháng, tôi thường xuyên phải ăn đồ hâm đi hâm lại. (Ảnh minh họa)

Một hôm, tôi nhẹ nhàng đề nghị với mẹ chồng: “Mẹ ơi, hôm nay con có thể ăn canh hầm như mấy hôm trước không? Con thấy nó rất tốt cho sức khỏe”.

Bà khẽ cau mày, giọng không mấy vui vẻ: “Canh hầm phải nấu lâu, mẹ bận lắm, không có thời gian nấu thường xuyên đâu. Con ăn cháo này đi, cũng đủ dinh dưỡng rồi. Ngày xưa mẹ còn phải uống nước gạo mà sữa còn về tràn trề, thời bây giờ tụi con sướng quá nên mới chê ỏng chê eo”.

Tôi cắn chặt môi, nỗi thất vọng len lỏi trong lòng. Nhưng tôi tự nhủ, có lẽ bà mệt thật, hoặc có những việc khác cần lo lắng. Tuy nhiên, điều khiến tôi buồn hơn cả là khi chồng tôi về nhà. Bà lại bận rộn trong bếp, nấu những món ngon nhất, bày biện ra bàn rồi mời tôi và anh cùng ăn. Những lúc đó, bà lại tỏ ra rất quan tâm, hỏi han tôi có thấy ăn ngon không, có đủ sức khỏe không.

Sự khác biệt quá rõ ràng giữa lúc chồng tôi ở nhà và lúc anh đi làm khiến tôi không thể không suy nghĩ. Một tối, khi chồng về, tôi quyết định nói với anh tất cả những gì đang diễn ra trong lòng. Tôi ngồi trên giường, mắt rưng rưng: “Anh à, em phải nói với anh điều này. Khi có anh ở nhà, mẹ rất quan tâm và nấu ăn ngon cho em. Nhưng khi anh đi làm, em chỉ được ăn những món hâm lại, hoặc cháo loãng. Em không muốn làm phiền mẹ, nhưng em thật sự cảm thấy buồn”.

Chồng tôi nhìn tôi, đôi mắt đầy lo lắng và bất ngờ. Anh ôm tôi vào lòng, giọng ấm áp: “Anh xin lỗi vì đã không nhận ra điều này sớm hơn. Để anh nói chuyện với mẹ”.

Buổi tối hôm đó, trong bữa cơm, chồng tôi nhẹ nhàng nói với mẹ: “Mẹ à, con biết mẹ đã rất vất vả chăm sóc cho vợ con trong thời gian qua. Nhưng mẹ cũng biết thời gian ở cữ rất quan trọng. Con mong mẹ có thể nấu ăn đều đặn cho vợ con, để cô ấy có sức khỏe hồi phục tốt nhất”.

Mẹ chồng tôi thoáng chút lúng túng, nhưng bà không thể chối cãi trước sự thật. Bà gật đầu, hứa sẽ chăm sóc tôi chu đáo hơn.

Những ngày sau đó, tôi thấy bà đã cố gắng hơn trong việc nấu nướng, dù không còn những món cầu kỳ như trước, nhưng ít nhất bà đã quan tâm hơn đến bữa ăn của tôi. Tôi biết, sự thay đổi này không dễ dàng, và cũng không thể xóa tan hoàn toàn những thất vọng mà tôi đã trải qua nhưng ít nhất, tôi cũng không còn bị tủi thân nhiều.