Tôi không biết những người khác sống với con dâu thế nào. Riêng bản thân tôi, nếu được lựa chọn lại, thà tôi vào viện dưỡng lão sống còn hơn là ở với con trai thế này. Người xưa cứ bảo trẻ cậy cha, già cậy con. Còn tôi đến giờ phút này, chắc chẳng trông cậy gì được.
Tôi có 3 đứa con, 2 đứa đầu là con gái, đứa út là con trai. Chồng mất từ năm đứa út 8 tuổi, tôi ở vậy nuôi các con nên người. Bình thường người ta nuôi một đứa đã khổ, tôi đây phải lo cho cả mấy đứa con, rồi lại vừa làm bố, vừa làm mẹ nên áp lực lắm.
Tôi nhớ có những đợt cả mấy đứa phải đóng tiền học phí. Tôi gom góp từng đồng một, đến cơm còn chẳng dám ăn lãng phí. Nói ra thì bảo mẹ kể công, chứ nếu tôi không tiết kiệm như vậy thì con cái lấy đâu ra mà được đi học đại học. Rồi khi chúng lấy vợ lấy chồng, bình thường người ta cho con bao nhiêu, tôi cũng cho bấy nhiêu. Tất cả là vì tôi tiết kiệm, chắt bóp từng đồng một chứ nào có kiếm tiền dễ dàng đâu.
Hai đứa con gái lớn của tôi hiện nay đều đã đi lấy chồng. Chúng cũng thương mẹ lắm, nhưng ngặt nỗi kinh tế không có, lại lấy chồng xa nên cả năm may ra về thăm mẹ được một lần. Tôi chỉ biết trông cậy vào con trai. Khi con chọn vợ, tôi đã dặn là nên tìm một người phụ nữ biết vun vén cho gia đình. Có thể cô gái ấy không xinh đẹp, nhưng phải biết điều và kiếm ra tiền. Thời bây giờ không như ngày xưa nữa, phải cả vợ cả chồng cùng đi làm mới có thể cáng đáng đủ kinh tế.
Mẹ đã dặn thế rồi, vậy mà cuối cùng, con tôi lại lấy một cô gái vừa mới bước chân khỏi cánh cửa trường đại học, nghề nghiệp chưa có, tương lai cũng mờ mịt vô cùng. Tôi là mẹ, tất nhiên là không ưng một cô con dâu như vậy rồi. Bởi tôi biết nếu có kết hôn, người vất vả và áp lực nhất chính là con trai mình.
Nhưng nói sao được, khi mà hai đứa nó lại đẩy tôi vào thế đã rồi. Hôm ấy về xin cưới, con tôi xuống nước nói với mẹ:
“Mẹ ơi, cái Thúy có bầu rồi. Bây giờ mà bỏ thì thất đức quá. Mẹ cho bọn con kết hôn đi. Bao giờ sinh con xong, Thúy sẽ đi làm”.
Tôi nghe con báo tin ấy mà thấy như sét đánh ngang tai. Đúng là chẳng thể ngờ, tôi lại bị con trai đưa vào tình thế khó xử như vậy. Lúc đầu, tôi cũng định từ con và không nhận cháu. Nhưng hai đứa con gái của tôi khi biết tin thì gọi về động viên. Bảo bây giờ nhiều người còn chẳng sinh con được, tôi mà làm vậy thì thất đức lắm. Thôi thì chúng nó đã yêu nhau như vậy rồi, cứ để chúng được toại nguyện. Còn sau này hạnh phúc hay không là do chúng tự chịu trách nhiệm.
Thế là tôi đồng ý tổ chức đám cưới, mặc dù trong lòng thấy không thoải mái chút nào. Sau khi kết hôn, con dâu ở nhà cùng với tôi. Còn con trai thì lên thành phố đi làm, cứ cuối tuần lại về. Nói đến cuộc sống mẹ chồng nàng dâu, tôi và con dâu cũng có nhiều điểm không hòa hợp lắm. Tôi thì muốn con bé ăn uống kiêng cữ như truyền thống. Còn con dâu thì cứ thèm cái gì là ăn cái đấy. Nhiều bữa thấy nó thèm cả cua biển, tôi bực mình vô cùng. Con trai tôi đi làm nai lưng ra mới được vài đồng bạc. Vậy mà con dâu lại chi tiêu hoang phí như vậy. Thử hỏi tôi không xót con làm sao cho được?
Đến ngày con dâu sinh con, bà thông gia bên kia lên chơi được nửa tháng rồi về, để mình tôi vừa chăm cháu vừa chăm con dâu. Lúc này, đúng là kinh tế của tôi cũng chẳng có vì vừa mới gửi tiền cho cô con gái đầu xây nhà. Thành ra trong những bữa cơm cữ, tôi chỉ có thể nấu vài món cơ bản. Hôm thì đậu phụ, hôm là cá khô, rau luộc. Nhìn chung thì đạm bạc nhưng nói là bôi bác cũng không phải.
Mỗi tội con dâu tôi nó đòi hỏi cao, hôm nào nhìn vào mâm cơm, nó cũng chỉ ăn vài miếng rồi thôi. Mẹ chồng hỏi sao ăn ít thế, nó cười nhạt đáp:
“Mẹ nhìn xem có món nào nuốt trôi cơm không ạ?”.
Biết rằng đồ tôi nấu ra không phải sơn hào hải vị nhưng con dâu cũng nên hiểu, nó đang tiêu tiền của chồng chứ. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy. Nếu muốn ăn ngon, sao nó không tự đi làm rồi đưa tiền cho tôi? Con dâu ở được 3 tháng thì lên thành phố, kể từ đó, vợ chồng nó tự chăm con rồi đi làm và cũng mua được nhà riêng.
Cách đây 4 năm, tôi bị tai biến nên nửa thân dưới không còn khả năng đi lại nữa. Vì sinh hoạt bất tiện nên tôi đóng cửa nhà để lên thành phố ở với con trai. Ấy vậy mà mấy năm nay, con dâu cứ tỏ thái độ hời hợt với tôi. 4 năm trời, nó chẳng bao giờ gặp cho mẹ miếng thịt nào. Nhiều khi nghĩ cũng tủi thân, chẳng biết có nên tiếp tục ở lại với các con hay không. Về thì một mình không tự lo được, mọi người cho tôi xin lời khuyên với.