Sau đám cưới, chồng nói đưa vàng cho mẹ giữ là em tự nguyện đưa hết cả 6 chỉ, giờ nghĩ lại em chỉ muốn vả vào mặt mình ngay lúc đó cho tỉnh ra.
Đúng là chẳng cái dại nào bằng cái dại đưa vàng cưới cho mẹ chồng giữ các chị em ạ. Em lấy chồng khi mới 22 tuổi, cái tuổi vẫn còn khá non dại, khờ khạo.
Khi cưới, bố mẹ đẻ cho em 5 chỉ vàng. Đằng nội chỉ có mỗi em gái của mẹ chồng cho hai vợ chồng em được 1 chỉ vàng, còn bố mẹ chồng nửa chỉ cũng không có. Mọi người hỏi sao con trai cưới vợ mà không cho con được tí của nả nào, mẹ chồng em còn bảo:
“Con trai tôi nuôi từng ấy năm là của hồi môn lớn nhất của nàng dâu rồi còn muốn gì nữa”.
Câu này về làm dâu một thời gian em nghe mọi người kể mới biết thôi.
Trước cưới chẳng ai dặn em phải tự cất giữ vàng cưới. Trong thâm tâm em cũng luôn nghĩ, vàng cưới đưa mẹ chồng giữ, khi nào có việc, hỏi thì bà sẽ đưa thôi. Cho nên sau đám cưới, chồng nói đưa vàng cho mẹ giữ là em tự nguyện đưa hết cả 6 chỉ, giờ nghĩ lại em chỉ muốn vả vào mặt mình ngay lúc đó cho tỉnh ra.
Em sống chung với bố mẹ chồng 2 năm nay, trong cuộc sống hàng ngày mẹ chồng nàng dâu khá hòa hợp. Mẹ chồng tâm lý, không đến mức quá đáng, nhưng em rất khó chịu việc bà dùng vàng cưới của vợ chồng em tự nhiên như không. Đi đâu ăn cỗ là bà đeo dây chuyền, bông tai, nhẫn mà không bảo em câu nào.
Một hôm chuẩn bị đi ăn cỗ, chồng bảo em đeo dây chuyền vào cho đẹp. Nghe con trai nói thế, không để con dâu kịp xin phép thì mẹ chồng em liền phán luôn:
“Đeo làm gì? Đeo vàng ra đường nhỡ kẻ xấu giật hay làm rơi mất thì sao? Bình thường thế nào thì nay cứ như vậy thôi, thể hiện ra cho ai xem?”.
Nghe mẹ chồng nói mà mặt em tiu ngỉu, đành im luôn không dám mở miệng “mượn” dây chuyền vàng của mình để đeo nữa. Em vẫn luôn nín nhịn mẹ chồng về chuyện vàng cưới, nhưng hôm đó một sự việc đã xảy ra khiến chuyện này bị đẩy lên cao trào. Cụ thể là mẹ chồng tự ý lấy 1 chỉ vàng của vợ chồng em cho người khác vay mà không nói với con cái câu nào. Tức tối, em quyết định lên kế hoạch lấy lại số vàng cưới nhà ngoại trao cho em từ tay mẹ chồng, quyết không để bà giữ hộ nữa.
Em bảo với mẹ chồng, anh trai em đang tính mua một miếng đất, giá hời lắm. Bên ngoại đang gom cho anh vay được 80% rồi, giờ muốn gom thêm tiền cho đủ. Rồi em bảo mẹ chồng đưa vàng cưới cho mình bán đi, góp tiền vào mua đất với anh trai để lấy lãi.
“Mẹ cho con xin lại số vàng cưới con gửi mẹ trước đó đi, cả nhà con đang gom tiền mua mảnh đất này vì giá hời quá. Mua xong không lâu nữa anh trai con bán luôn, thủ tục sang tay là lãi được vài trăm triệu đấy mẹ ạ. Lúc đấy con được chia lãi, con sẽ mua vàng trả mẹ gấp đôi”.
Thực ra làm gì có chuyện mua đất, chẳng qua em nói dối để lấy lại vàng cưới thôi. Suốt mấy ngày em thủ thỉ vào tai mẹ chồng như vậy, cuối cùng bà cũng xuôi mà đưa 5 chỉ vàng cưới còn lại cho em góp tiền đầu tư mua đất với anh trai.
Cầm được vàng cưới trên tay, em mừng rơi nước mắt. Giá vàng đang lên cao, em bán luôn rồi làm sổ tiết kiệm gửi ngân hàng.
Mấy hôm sau mẹ chồng hỏi về chuyện mua đất, em lại thảo mai bảo rằng gom tiền không kịp nên người ta bán mất rồi. Vàng đã bán ra, mua vào lúc này chỉ có lỗ nên em gửi ngân hàng lấy lãi. Mẹ chồng nghe xong xám ngoét mặt, đòi giữ sổ tiết kiệm nhưng lần này em không dại nữa.
Em bảo thẳng là hai vợ chồng đã lớn, có thể tự giữ tiền của mình nên không cần bà phải lo. Còn 1 chỉ vàng cưới bà cho vay, sau này bà lấy lại thì vợ chồng em biếu bà. Đuối lý, mẹ chồng đành chịu thua. Nhưng em biết, trong lòng bà không dễ chịu chút nào, mấy hôm nay cứ làm mặt lạnh với em thôi.
Biết lập mưu với mẹ chồng là không tốt nhưng em kệ vậy. Đó là mồ hôi công sức của bố mẹ em cho con gái đi lấy chồng, em phải được hưởng chứ, đúng không ạ?