Thế nhưng khi mẹ chồng biết chuyện liền mắng vốn, nói tôi không biết chắt chiu vẫn đang trả góp tiền mua xe mà vẫn có dư để gửi riêng cho bố mẹ là không được, còn chồng tôi thì im lặng. Quá uất ức, tôi xách vali bắt xe về nhà mẹ ngay trong đêm…
Tôi 27 tuổi, làm công việc văn phòng ở Sài Gòn, cưới chồng được gần hai năm, và mới sinh con hơn hai tháng. Chồng là mối tình đầu của tôi, hiền, yêu thương, chiều chuộng tôi, làm bên bao bì và phế liệu. Anh tự làm và đang trả góp một chiếc xe tải. Tiền góp xe khoảng 10 triệu đồng mỗi tháng. Trước khi cưới, vợ chồng thống nhất góp một phần tiền lương hàng tháng vào quỹ chung để nuôi con và lo cho tương lai. Nhưng khi về sống chung, anh không đưa tôi phần tiền lương đó.
Do nhà tôi khó khăn, nhà chồng khá hơn nhưng chủ yếu là vợ chồng tự nương tựa lấy nhau, lại đang trong giai đoạn khởi nghiệp nên anh không phụ tôi được là mấy. Tiền lương của tôi để lo cho con. Vì tôi sống bên nhà chồng nên mỗi tháng đưa mẹ chồng khoảng 2,5 triệu đồng để lo chi phí ăn uống, điện nước (từ tiền lương của tôi). Tiền lương của chồng để góp xe, chi phí tài xế, dầu, ăn uống… Mỗi dịp lễ, anh đều mua quà tặng tôi. Tôi thấy cả hai như đôi yêu nhau hơn là vợ chồng vì không có tiền chung để dành nào cho tương lai.
ôi nói anh mỗi tháng không có tiền nhiều thì biếu ba vợ 200 ngàn, mẹ vợ 200 ngàn để cho ông bà vui. Vì ba mẹ chỉ có mình tôi nên tôi muốn ba mẹ vui lòng vì con rể luôn nghĩ đến ba mẹ. Tôi đã nói nhiều lần nhưng anh không làm. Khi mẹ chồng biết tôi yêu cầu chồng như thế, bà kể với các chị em của bà và quát tôi: “Ba mẹ con bệnh đau xem chồng con có bỏ không”. Trong khi tôi suy nghĩ, lúc ba mẹ khỏe mạnh mà không lo, đợi đau ốm mới lo sao được. Mẹ chồng tôi nóng đâu nói đó, không phải là người cẩn trọng lời nói. Những chuyện lớn nhỏ trong nhà bà đều kể cho chị em và hàng xóm nghe không sót chuyện gì. Tôi đưa tiền phụ bà mỗi tháng, bà chê ít nhưng không nói trước mặt cho tôi biết mà đi nói sau lưng người này người kia.
Tôi còn nhớ lúc rước dâu, bà không mang tiền nạp tài theo. Theo phong tục, phải có tiền nạp tài, dù ít dù nhiều cũng phải có để nở mặt cả nhà trai nhà gái. Nhiều người biết bà không đưa tiền nạp tài, hỏi thì bà nói: “Anh chị em tôi cưới hỏi, không ai cần tiền nạp tài cả”. Mẹ chồng tôi có tiền nhưng đem cho người ta mượn mấy trăm triệu, giờ không ai trả hết khiến bà ngày đêm mất ngủ. Tôi suy nghĩ tại sao tiền bà không để cho con trai khởi nghiệp mà lại đem đi cho người ta mượn không trả để rồi bị mất ngủ.
Tôi cảm thấy những người độc thân hoặc làm mẹ đơn thân cũng có cái tốt của họ, vì họ không mắc nợ tình cảm của ai. Họ sống cuộc sống theo ý muốn của họ. Nhiều lúc tôi nghĩ một mình nuôi con cũng tốt, tôi sẽ chẳng cần ở bên nhà chồng để phải chịu nhiều áp lực. Chồng không phụ việc nuôi con nên tôi thấy có chồng hay không cũng không quá quan trọng, mình tôi nuôi con cũng được. Tôi suy nghĩ như vậy có đúng không? Mong nhận được góp ý từ quý bạn đọc. Xin cảm ơn.