Ly hôn vì tôi vô dụng, 5 năm sau vợ cũ ôm bụng bầu đến cầu xin điều không tưởng

Thấy cô ấy đứng chờ ở sảnh chung cư nơi đang ở, tôi đứng hình mất mấy giây rồi tiến đến chào hỏi. Nhưng đề nghị của vợ cũ khiến tôi ú ớ không biết nên nói gì trong tình cảnh này.

 

Tôi kết hôn khi tuổi đời còn rất trẻ, vợ tôi bằng tuổi. Cả hai đều xuất thân tỉnh lẻ, lên thành phố lập nghiệp đối diện với vô vàn khó khăn. Tôi vẫn không thể nào quên được cảnh cả hai phải ở trọ trong căn phòng cũ kỹ, chật hẹp, lương mỗi tháng chỉ đủ trả tiền thuê trọ, tiền ăn, dư được một chút thì tích lũy lo cho tương lai. Mơ ước về một căn hộ chung cư của riêng mình vẫn cứ mãi xa vời.

Không lâu sau khi cưới nhau, công việc của tôi gặp nhiều vấn đề, các công trình xây dựng nợ tiền liên miên, khiến nhiều tháng ròng tôi không có thu nhập. Đã khó lại thêm khốn đốn, tất cả chỉ phụ thuộc vào đồng lương viên chức gần 4 triệu đồng của vợ. Có những ngày cuối tháng, tôi chẳng dám về nhà, không đủ dũng khí đối diện với vợ vì tài khoản vẫn trống trơn.

Ban đầu, vợ tôi cũng hiểu và động viên, lâu dần cô ấy bắt đầu thở dài chán nản, rồi bực tức vô cớ. Tôi hiểu tâm trạng nặng nề của vợ nên cũng cố nhịn cho qua. Thế nhưng cũng vì tiền, mâu thuẫn giữa chúng tôi ngày một lớn, những trận cãi cọ thường xuyên hơn và một ngày, cô ấy đưa tờ giấy ly hôn để “giải thoát” cho cả hai.

Tôi không quá bất ngờ vì đã chuẩn bị tinh thần từ trước, chỉ cay đắng khi ký xong vào giấy ly hôn, vợ nói một câu: “Tưởng chung đường được chồng bao bọc, che chở, thế nhưng anh cũng chỉ là kẻ bất tài vô dụng thôi. Đời tôi đã chịu đủ khổ rồi”.

Kể từ đó, chúng tôi coi nhau như người xa lạ. Dù sống trong cùng một thành phố, nhưng chưa bao giờ chúng tôi có ý định liên hệ, gặp lại hoặc hỏi han thông tin về người kia. Cú sốc ly hôn khiến tôi quyết định nhận về làm giám sát cho một công trình ở tỉnh Hải Phòng. Mọi thứ diễn ra khá thuận lợi ngoài dự tính, tôi bắt đầu có lương tháng đều hơn và nhận được những công trình lớn hơn.

Tôi định cư luôn tại Hải Phòng, mua một căn hộ chung cư riêng để ở. Tôi vẫn chưa có ý định lập gia đình vì ám ảnh với những lời vợ cũ nhiếc móc vẫn khắc sâu trong lòng. Khi nào chưa thực sự giàu có, tôi sẽ không tiếp tục làm khổ người phụ nữ khác.

Thế nhưng, một hôm khi đi giám sát công trình về đêm muộn, tôi sững sờ khi thấy một người phụ nữ bụng bầu vượt mặt đứng đợi dưới sảnh, nét hao hao quen thuộc lắm. Tôi nheo mắt lại gần, người phụ nữ cũng tiến đến nhanh về phía tôi và gọi lớn: “Anh Thành! Em đây, Linh đây, anh không nhận ra em sao?”.

Thú thực tôi bị ngớ người mất mấy giây, lúc trấn tĩnh lại, tôi điềm nhiên hỏi: “À Linh, sao em lại ở đây thế? Lâu rồi không gặp, em đến có việc gì?”.

Vợ cũ đột nhiên khóc nức nở rồi giãi bày: “Em… Em không biết nên làm thế nào, anh giúp em với, em hết cách rồi”. Tôi đưa cô ấy đến khu vực ghế ngồi chờ ở sảnh, rồi nhẹ nhàng hỏi đầu đuôi. Thông qua lời tâm sự, tôi mới biết Linh có bầu với người yêu hiện tại, thế nhưng lúc có thai, người đàn ông kia lại “chạy bầu” nhất quyết không cưới. Gia đình anh ta cũng không thừa nhận Linh, mà Linh không muốn con sinh ra không có bố, không có nơi nương tựa. Rồi cả gia đình, cơ quan sẽ nhìn nhận thế nào về cô ấy. Nghĩ hết cách, Linh mới thông qua một vài người bạn hỏi thông tin về tôi và lặn lội tìm đến tận đây.

Đề nghị đột xuất của cô ấy khiến tôi á khẩu, chưa biết nên nói ra sao. Thấy tôi bối rối, Linh lại cầm tay tôi và khóc: “Em biết là em có lỗi nhưng anh hãy hiểu cho em, đã có lúc em quá tuyệt vọng với cuộc sống của chúng mình. Em thực sự vẫn yêu anh, vậy nên nếu có thể, mong anh cũng đón nhận em, chúng ta sẽ làm lại từ đầu”.

Nhìn vợ cũ khóc nấc thành tiếng, lại đang mang bụng bầu khá lớn, lòng tôi rối bời. Trong thâm tâm, tôi vẫn thương cô ấy. Thế nhưng, để chấp nhận một người vợ đã từng chỉ trích mình, vì nghèo mà bỏ tôi đi, nay lại muốn tôi “đổ vỏ hộ”, quả thực tôi không đủ dũng cảm để nhận trọng trách này.

Tôi động viên cô ấy đừng lo nghĩ khóc lóc nhiều quá vì sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng. Rồi dần dần sẽ tìm ra cách để giải quyết thôi. Tuy nhiên tôi cũng chưa biết sẽ làm cách gì để giúp cô ấy cả.