Làm dâu tôi chưa được bữa nào ăn no, là thân con gái tôi nào ăn có nhiều nhặn gì đâu chỉ 1 đến 2 bát cơm là cùng. Vậy mà đâu có khi nào được thỏa mãn cái dạ dày.
Người phụ nào khi lấy chồng cũng mong muốn được dựa dẫm vào nhà chồng để có cơ hội đổi đời. Được làm dâu trong gia đình giàu có tôi hạnh phúc sung sướng biết nhường nào nhưng đấy chỉ là cái vỏ bọc thôi chứ có làm dâu rồi tôi mới hiểu nỗi khổ làm dâu nhà giàu.
Từ ngày về làm dâu nhà chồng tôi chưa được bữa nào ăn no, mà là thân con gái tôi nào ăn có nhiều nhặn gì đâu chỉ 1 đến 2 bát cơm là cùng. Vậy mà đâu có khi nào được thỏa mãn cái dạ dày. Nhà có 3 miệng ăn mà bà nấu có nửa bò gạo mỗi người được một tí cơm. Thức ăn trong mâm thì truyền thống chỉ có rau luộc chấm nước mắm thậm chí lúc không có chồng tôi ở nhà chỉ cần một chút cơm và bát nước mắm là xong bữa.
Có hôm nghĩ đến mâm cơm tôi ớn lên đến cổ chẳng muốn ăn nên quyết định đi chợ mua đồ ăn trong cả tuần vất vào tủ lạnh để cả nhà ăn dần. Đã lâu rồi nhà tôi chưa được bữa ăn ngon nên trưa hôm ấy 3 người được ăn xả phanh đến nỗi phải ép nhau ăn hết không lãng phí. Thật không ngờ buổi tối hôm ấy cả nhà bị đau bụng quằn quại thay nhau canh nhà vệ sinh. Rồi chở vội nhau đi bác sĩ, sau nhiều cuộc xét nghiệm bác sĩ kết luận nhà tôi không phải ngộ độc mà tiêu thụ quá nhiều chất dinh dưỡng một cách đột ngột khiến cơ thể không hấp thu nổi đành phải thải ra thôi.
Cái tính tiết kiệm của mẹ chồng khiến nhiều lần tôi “sống dở chết dở” (Ảnh minh họa)
Được một phen hú vía thế là từ đó tôi không dám mua đồ về nữa mà để mặc mẹ chồng mua gì thì ăn nấy không vừa mất tiền lại bị ăn chửi. Có hôm vừa ngồi vào bàn ăn đã nhìn thấy món thịt tôi mừng quá vội gắp lấy miếng để ăn vụng trước nhưng tôi phải vội nhè ra khi ngửi thấy mùi lạ trong miếng thịt, vội hỏi mẹ:
– Mẹ mua thịt ở đâu mà con thấy mùi khó chịu vậy?
– Hôm kia mẹ mua ngoài chợ mà lại để quên bên ngoài tủ lạnh hôm nay mới nhớ ra nên mang ra xào nấu một bữa cho ngon.
– Thảo nào con thấy mùi thum thủm, để ngoài thịt thối ra thế sao mẹ không ném vào thùng rác chứ ăn thế này đau bụng thì khổ.
– Mẹ thấy bình thường có sao đâu, ngon lắm nếu không ăn được để mẹ ăn cho.
Thịt không ăn được tôi cầm bát cơm không lên ăn cho qua bữa, ăn xong nhìn thấy mấy quả na hơi đen nhưng vẫn còn ăn được lên tôi liền lấy một quả bóc ra ăn ngấu nghiến cho đến khi gần hết tôi mới liếc mắt nhìn thì chạy vội vào nhà tắm ói liên tục:
– Ôi ghê quá, na mẹ mua gì mà toàn dòi bò lúc nhúc sợ quá.
– Dòi nó ở bên trong sao mẹ nhìn thấy được.
– Thế một cân bao nhiêu tiền vậy mẹ.
– 10 nghìn đồng đấy.
– Hả, đúng là tiền nào của đấy, lần sau mẹ đừng mua đồ rẻ tiền nữa nhà mình đâu có thiếu tiền mà phải tiết kiệm làm gì.
– Đồng tiền kiếm khó khăn lắm con ạ, tính mẹ tiết kiệm cả đời quen rồi không đổi được, nhờ đó mẹ mới có tiền để xây căn biệt thự này đấy.
Có hôm đang ngồi chơi tự nhiên mẹ chồng lôi từ đâu một hộp bánh trứng ra cho vợ chồng tôi ăn, lâu không được ăn bánh ngon quá tôi ăn liền mấy chiếc rồi mới hỏi mẹ:
– Trời sao hôm nay mẹ mua bánh lắm với chắc hôm nay mưa mất thôi.
– Đâu có đó là bánh hôm giỗ bố chúng mày đấy.
– Trời vậy là bánh này sắp tròn một năm rồi còn gì nữa.
Vội cúi nhìn hạn sử dụng thì đã hết hạn cả nửa năm rồi, lúc này vợ chồng tôi mới để ý đến chiếc bánh thì bên ngoài đã mốc xanh bên trong trứng đã chảy nước. Thế là hai vợ chồng chẳng nói chẳng rằng chạy vội vào nhà vệ sinh để ói mửa cho hết kẻo ngộ độc. Tưởng chồng sẽ nói cho mẹ một bài học ai ngờ anh vẫn im lặng chẳng nói năng gì, tức tối tôi to tiếng với anh:
– Biết mẹ cho ăn toàn đồ bỏ đi mà anh chẳng thèm góp ý với mẹ một câu, cứ để ói mửa hết lần này đến lần khác.
– Mẹ già rồi, mắt mờ nên không nhìn thấy gì em phải thông cảm cho mẹ chứ suốt ngày kêu ca phàn nàn chê bai mẹ anh không thích đâu.
Nghe chồng nói vậy tức quá tôi chẳng thèm nói gì nữa, bỏ đi phơi quần áo. Vừa bước lên ban công tôi đã bị một ánh hào quang lạ hút hồn, nhìn thấy mâm vàng lấp lánh dưới ánh nắng chói trang tôi tưởng như mình đang mơ. Không biết vàng của ai mà nhiều thế, tôi liền ôm cả mâm vàng xuống hét toáng lên:
– Mẹ ơi vàng của ai mà phơi đầy mâm vậy.
– Của mẹ đấy, thỉnh thoảng mẹ mang ra phơi cho đỡ ẩm mốc hao mòn đi.
– Trời nhà nhiều vàng thế mẹ không bán bớt đi mà ăn uống cho đàng hoàng chứ con thấy mẹ gầy còm ốm yếu phát khổ.
– Ăn rồi cũng hết con ạ để thì mới còn.
Nói rồi bà mang vội mâm vàng đi cất kỹ từ đấy trở đi tôi không nhìn thấy nó nữa. Cho đến một ngày thấy bà ho hắng nhiều vợ chồng tôi vội chở bà đi khám thì bác sĩ bảo bà bị ung thư phổi giai đoạn đầu. Bác sĩ khuyên bà nên nhập viện vậy mà ở chưa được một ngày bà đã kêu ca tốn kém rồi trốn về lúc nào không hay khiến chúng tôi phải tìm náo loạn cả lên. Chồng tôi bắt bà phải nhập viện chữa cho khỏi hẳn nhưng bà rất bảo thủ cố chấp:
– Dù giai đoạn nào cũng vậy thôi đã ung thư chỉ có chết, mà mẹ sống đến ngần này tuổi chết được rồi, mẹ không lãng phí một đống tiền tiết kiệm cả đời mới được đâu.
– Nhưng chết mẹ có mang đi được đâu mà cứ giữ khư khư để rồi phải chịu đau đớn.
– Thôi chúng mày đi làm đi hãy để tao yên.
Thấy mẹ quát ầm nhà nên vợ chồng tôi sợ quá vội bỏ đi làm mà không dám khuyên bà nữa. Từ đó cứ thỉnh thoảng chúng tôi bắt bà đi khám lại nhất định bà không khám để rồi chưa đầy một năm căn bệnh ung thư phổi của bà đã đánh gục bà.
(Ảnh minh họa)
Trong hơi thở thoi thóp bà mon men lần trong chiếc gối những thỏi vàng sáng bóng rồi đưa cho chồng tôi mà bảo:
– Khi mẹ chết con không được tổ chức linh đình mà phải tiết kiệm tối đa nếu không mẹ không siêu thoát được đâu. Còn số vàng này mẹ dành dụm cả đời nay mẹ giao cho các con tự quyền quyết định chỉ mong các con đừng có hoang phí là mẹ mừng rồi.
Cầm một bịch vàng trong tay mà tôi đau nhói trong lòng không thể kìm được những dòng nước mắt đang lăn trên má. Vậy mà từ trước đến giờ đi đâu tôi cũng nói xấu chê bai mẹ chồng thật không ngờ cả đời bà chỉ nghĩ đến con cái thậm chí lúc chết cũng chỉ biết lo cho con. Mẹ đúng là một người mẹ mẫu mực nhất mà tôi biết được.