– Người khôn có 6 điều không tranh, kẻ dại thì hơn thua từng chút một.
Không tranh với trời đất là sáng suốt
Con người sinh tồn giữa trời và đất, dựa vào tạo hóa của thiên thượng và đức dày của đất mà sinh sôi nảy nở. Thế nên con người cần phải biết kính sợ trời đất, thuận theo thiên lý.
Trời đất tạo nên con người, có ân đức vô lượng thế nên làm người cần phải kính trọng trời đất, càng không được đối đầu với trời đất.
Nhân sinh khổ đoản, bất luận là số mệnh giao phó cho chúng ta cuộc sống như thế nào cũng đều phải quý trọng. Một người chỉ có sống thuận theo Thiên mệnh thì cuộc đời mới an tường.
Không tranh với cha mẹ chính là hiếu thuận
Phát ngôn nếu nói ra những lời cay nghiệt thì sẽ chỉ khiến người ta hả giận nhất thời nhưng thực tế lại hiển lộ rõ ra nhân phẩm của bản thân mình. Những người thực sự có hàm dưỡng sẽ không tùy tiện khắc khẩ, cũng không vì một chút việc nhỏ mà nói lời tổn hại đến người khác. Nhất là với cha mẹ của mình.
Cha mẹ là người thân thiết với chúng ta. Có vẻ chính điều này nên chúng ta dễ tranh cãi với cha mẹ khi không hài lòng chuyện gì. Hãy nhớ con cái cần hiếu thảo với cha mẹ. Đừng tranh cãi kẻo sau này cha mẹ mất đi mới hối hận.
Không tranh với bạn đời đó là thấu hiểu
Trong cuộc sống vợ chồng không thể tránh khỏi những mâu thuẫn, lục đục. Trong lúc tranh cãi ấy thì ai cũng sẽ cho mình là hợp lý.Thế nhưng hai vợ chồng cần phải biết khoan dung, nhẫn nhịn. Có thế hôn nhân mới bền vững.
Không tranh với người thân chính là hòa khí
Nếu anh em trong gia đình mà không ai tham lam vật chất thì trong gia đình đó anh em sẽ không xảy ra những oán hận. Nhưng đối với những lời nói không thỏa đáng mà anh chị em có thể bỏ qua cho nhau thì hòa khí cũng được tồn tại lâu dài.
Anh em biết nhường nhịn thay vì tranh giành sẽ khiến cho gia đình vui vẻ, thoải mái hơn.
Không tranh lợi ích với bạn bè là khoan dung
Nếu một người có tâm danh lợi quá nặng, lúc nào vì lợi mà kết giao thì sẽ không có tình nghĩa. Người như thế làm gì cũng suy tính thiệt hơn, muốn phần lợi về mình nên sẽ khiến người khác chán ghét mà xa lánh. Giữa người vơi người, quen biết là duyên, có thể ở bên nhau hay không lại phụ thuộc tấm lòng khoan dung lẫn nhau.
Không tranh với người khác là tự biết mình
Lòng người vốn tham lam, còn công danh lại là thứ vô chừng mực, đi đến vô thường. Nếu một người dễ bị cái danh ràng buộc thì không thể kiên định trong việc làm người.