Thấy mẹ chồng sống khổ, tôi nhắc chồng rước bà về ở cùng, anh tặng tôi món quà vô giá

Thấy mẹ chồng sống khổ, tôi nhắc chồng rước bà về ở cùng, anh tặng tôi món quà vô giá
 Mỗi lần chúng tôi về quê, hàng xóm gọi qua và tố tội các em. (Ảnh minh họa)

6 năm trước, bố mẹ chồng quyết định sang hết đất cho vợ chồng chú út. Mảnh đất rộng 1000m2, ở mặt tiền, gần khu chợ sầm uất, vậy mà ông bà không để cho chúng tôi được suất đất nào.

Ngày đó, chồng tôi thắc mắc, bố chồng nói ngay:

“Vợ chồng con được bố mẹ nuôi ăn học rất tốn kém, đã có nhà và công việc tốt ở thành phố. Sau này, các con ở xa không chăm sóc được bố mẹ, tuổi già chỉ biết trông cậy vào con út. Gia đình con khá giả hơn em trai rất nhiều, vì vậy bố quyết định sang tên sổ đỏ cho vợ chồng em út, các con đừng nói nữa, bố không thay đổi ý định đâu”.

Sau lần đó, chồng tôi buồn lắm và giận bố mẹ một thời gian. Tôi thường phải động viên anh đừng tham lam, những gì không phải do mình làm ra không có giá trị. Chúng tôi không bao giờ về quê nữa, bố mẹ cho đất cũng chỉ để bán, tốt nhất để cho vợ chồng chú út sở hữu giữ đất của tổ tiên.

Sau lần đó, chồng tôi buồn lắm và giận bố mẹ một thời gian. (Ảnh minh họa)

Thời gian đã giúp chồng tôi nguôi ngoai và ngày bố chồng sắp mất, anh không còn giận ông nữa.

Khi bố chồng sống, lương hưu mỗi tháng của ông được hơn 10 triệu và bao toàn bộ tiền ăn uống điện nước cho vợ chồng chú út. Ông mất, bà không có lương hưu nên vợ chồng em út lật mặt, đối xử với mẹ rất tệ.

Mỗi lần chúng tôi về quê, hàng xóm gọi qua và tố tội các em. Bác hàng xóm kể:

“Có lần bác cố tình qua chơi vào lúc ăn cơm xem mẹ chồng cháu ăn uống thế nào. Trong mâm có đĩa thịt gà, có miếng ngon thì em dâu cháu gắp hết cho bọn trẻ, còn mấy miếng xương xẩu hối mẹ cháu ăn.

Xong bữa ăn, mẹ cháu cầm quả chuối ăn, em dâu cháu mắng bọn trẻ không làm ra tiền thì ăn ít thôi, ăn nhiều không có tiền nuôi. Nhưng thực chất là đang mắng mẹ chồng cháu. Bác nghe mà tức lắm, về nhà lấy cả nải chuối mang sang cho bà ăn.

Một lần khác bác với mẹ cháu mải buôn dưa lê bán dưa chuột mà quên nấu cơm bữa tối. Em chồng cháu về mắng bà ở nhà ăn rồi chơi mà cũng không nấu nổi bữa cơm”.

Đầu tháng vừa rồi, chúng tôi về quê chơi, mẹ chồng mừng lắm, nhìn bà gầy đi nhiều, tôi thắc mắc bà nói trời nóng, ăn ít. Trong 2 ngày ở lại chơi, tôi thấy vợ chồng em trai ăn nói rất hỗn láo với mẹ, bà nói câu gì các em cũng gắt lên mắng.

Thấy tình hình không ổn, tôi vào phòng gợi chuyện để bà nói tình hình ở nhà. Mẹ chồng bật khóc nói:

“Vợ chồng nó đối xử tệ với mẹ lắm. Chúng coi mẹ như người ăn kẻ ở. Nấu ăn không ngon thì con cháu chê, lau nhà có chút bẩn thì con dâu cau có chì chiết. Hôm trước mẹ bưng mâm đi rửa, tay run rẩy nên làm đổ mâm cơm. Bị vợ chồng con trai mắng mà mẹ cảm thấy tủi nhục vô cùng. Có lẽ do suy nghĩ nhiều nên sụt cân đấy”.

Trở về nhà, tôi kể lại mọi chuyện với chồng và khuyên anh xây thêm một phòng nữa để đón mẹ đến sống cùng. Bởi mẹ vất vả vì các con, vậy mà cuối đời phải sống khổ sở như người làm trong ngôi nhà của chính bà là không ổn.

Suy nghĩ một lúc rồi chồng tôi cũng đồng ý, anh xây thêm một căn phòng ở phía sau nhà và cho 2 đứa con ra đó ở, còn phòng của các con nhường chỗ cho bà nội. Ngày chúng tôi về quê đón bà nội ra sống, vợ chồng em trai rất bất ngờ, mừng rỡ và nhiệt tình chuẩn bị đồ giúp bà chuyển ra phố.

Khi mẹ vừa chuyển đến, chồng tôi có một món quà bất ngờ cho tôi. Anh đưa cho tôi xem di ảnh của ông bà ngoại và bảo:

“Tuần trước anh đã phóng ảnh của ông bà ngoại và đặt vào khung, bàn thờ của 2 người sẽ đặt ở cạnh tấm ảnh của ông nội. Em thấy thế nào?”.

Tôi hạnh phúc và ôm chặt lấy chồng. Vậy là từ nay tôi có chỗ để thờ cúng bố mẹ đẻ mỗi tháng.