Từ khi lấy chồng, tôi chưa từng phải làm dâu ngày nào. Chồng tôi là con trưởng trong gia đình 5 anh chị em. Mẹ chồng tôi mất sớm, chỉ còn bố chồng tôi đã 60 t.uổi. Cậu út là người ở gần chăm sóc bố chồng tôi. Các anh em còn lại đều đi làm xa nên chỉ có thể gửi t.iền về đủ phụng dưỡng bố già.
Biết vợ chồng chú út không khá giả, lại còn phải trông nom bố nên chúng tôi thường xuyên gửi thêm t.iền để phụ giúp. Mấy anh chị chưa từng đưa thiếu chú ấy đồng nào, còn thoải mái hỏi chú có thiếu gì thì nói để chúng tôi gửi về.
Chú út hiền lành thì tôi chẳng nói làm gì, nhưng vợ của chú ấy thì đúng là khiến tôi đau đầu. Em dâu út thường thở than vòi vĩnh anh chị để xin thêm t.iền nhưng lại chẳng chịu ra ngoài làm việc. Cô ấy còn trẻ nhưng lại lười nhạc thích tiêu xài phung phí. Gần đây tôi còn nghe nói cô ấy giấu chồng mượn t.iền để chơi chứng khoán, giờ thì ôm nợ làm khổ chú út.
Gần đây chúng tôi làm ăn xa không khá khẩm vì tình hình dịch bệnh. Do đó, anh chị đi làm xa gửi t.iền về ít hơn trước, cũng không về thăm bố nhiều được.
Ảnh minh họa: Internet
Tôi giận thật sự rồi hỏi ông, tôi nhớ vợ chồng chú út có con trai lớn cũng đã 10 mấy t.uổi, sao không để thằng bé ngủ cùng ông? Lúc này, bố chồng tôi mới kể em dâu út quái gở giở trò bắt bố chồng tôi phải đưa t.iền cho cô ta thì mới cho thằng bé ngủ cùng ông. Mà bố chồng của tôi cũng chẳng có mấy đồng, sao lấp được lòng tham của em dâu. Ông vừa kể tôi nghe mà nước mắt rưng rưng. Tôi vừa đau lòng thương bố chồng vừa tức giận em dâu nhẫn tâm vô cảm.
Tôi muốn các anh chị em trong nhà phải biết chuyện này, không thể để tình trạng này tồi tệ hơn. Nhưng nếu chuyện vỡ lỡ, em dâu càng đối xử tệ bạc với bố chồng tôi thì phải làm sao? Tôi phải làm sao đây với chuyện gia đình thế này?