Trước khi mất mẹ chồng nắm tay rồi tiết lộ khối tài sản chục tỷ để lại cho tôi và dặn 1 câu khiến tôi điếng người

Tôi sống trong cái cảnh nghèo khó, bởi vậy sống mà cưới được vào một gia đình nhà chồng giàu có thật sự có mơ tôi cũng không thể ngờ đến.

Tôi vừa tròn 20 t.uổi đã được gả về nhà chồng. Ở cái vùng quê nghèo của tôi thì thật sự cái t.uổi đó là t.uổi đã đến lúc phải cưới. Dù có chưa muốn lấy chồng sớm nhưng gia đình nghèo, đông con. Ngay cả cái việc tôi trở thành con dâu nhà người ta, không còn ăn chung với gia đình, bớt được 1 miệng ăn cũng đã là cả một gánh nặng.

Tôi lấy anh Trường, con trai của một hộ giàu nhất cái khu đó. Ai cũng nói tôi may mắn khi được gả vào nhà giàu có như thế. Cũng đúng, lấy được chồng giàu tôi cũng xin được chút ít về cho bố mẹ và các em mình ở nhà. Bố mẹ chồng tôi làm ăn buôn bán, có thời thì làm ăn được, cũng có khi bị mất cả vốn chứ đừng nói đến lãi. Tôi trở thành con dâu, biết nhà tôi nghèo nhưng bố mẹ chồng cùng chồng tôi chưa một lần coi thường hay khinh rẻ. Bởi vậy mà sống trong gia đình chồng tôi thật sự thương yêu mọi thành viên của gia đình ấy chân thành..

Gia đình chồng tôi buôn bán thuận lợi, nhưng rồi ngày tôi làm dâu được hai năm thì mọi chuyện đổ ập xuống đầu khi bố chồng bị tai nạn qua đời, hàng hóa bị tồn lại rồi thiếu nợ. Gia đình chồng phải chạy đôn chạy đáo bán hết cái này đến cái kia. Chỉ còn giữ lại được ngôi nhà. Sau đó vì quá đau buồn mẹ chồng tôi cũng đổ bệnh luôn từ đó. Bà ốm nằm liệt giường, tôi vừa chăm đứa con còn chưa tròn 1 t.uổi và mẹ già đau yếu. Ai nhìn vào cũng khuyên thôi thì con dại cái mang, tôi bỏ chồng đi chứ lấy chồng mà khổ như thế sống sao được.

(Ảnh minh họa)

Chồng tôi từ ngày gia đình xảy ra biến cố, anh rượu chè bê tha, không còn mảy may quan tâm gì đến chuyện đời nữa. Nhìn cảnh gia đình tan hoang càng khiến tôi xót xa. Tôi làm sao có thể bỏ mẹ chồng già đang đau yếu được. Bố mẹ chồng trước giờ đã giúp đỡ gia đình tôi quá nhiều, đã cho mẹ con tôi có 1 cuộc sống đủ đầy. Người ta khuyên thì cứ khuyên, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu nổi những gì họ đang trải qua và quyết định của họ.

Tôi vẫn sống cùng chồng, cùng mẹ chồng và đứa con gái nhỏ tại căn nhà đó. Giờ đây, mỗi ngày với tôi đều trôi qua một cách mệt mỏi, nặng nhọc. Nhưng biết làm sao được khi tôi mang nợ gia đình ấy. Tôi vẫn cứ sống từng ngày, mỗi ngày trôi qua đều cẩn thận chăm sóc người mẹ chồng ốm yếu.

Rồi hơn 1 năm sau, mẹ chồng bệnh nặng hơn. Ngày hôm đó chồng tôi lúc đó vẫn còn đang la ca ở quán rượu đầu xóm. Tôi toan định đứng dậy bế theo con gái đi gọi chồng về thì mẹ tôi kéo lại rồi thều thào những lời nói đó.

– Mẹ biết mẹ sắp không qua khỏi rồi, nên con không cần phải gọi thằng Trường về đâu.

– Mẹ nói linh tinh gì vậy, mẹ còn phải khỏe mạnh để cùng con chăm cháu chứ ạ. – nước mắt tôi bắt đầu rưng rưng, mẹ chồng nắm lấy tay tôi rồi nói tiếp.

– Mẹ thật sự thương con, mẹ coi con như con gái của mẹ vậy. Mẹ từng có 1 khoản tiết kiệm riêng hơn chục tỷ, mẹ đã sang hết tên cho con rồi. Tý nữa con mở tủ ở ngăn cuối cùng đó. Nhưng hứa với mẹ đừng cho thằng Trường biết, mẹ không muốn nó lại tiêu t.iền phung phí. Mẹ biết mẹ có lỗi với con nhiều, nhưng giờ thằng Trường chỉ còn có mình con trông mon được thôi. Nó dù tốt dù xấu thì gì cũng là con trai mẹ, mẹ nhờ cậy cả ở con.

Dứt lời tay mẹ buông thõng, tôi còn chưa kịp nói lời từ biệt mà bà đã đi. Tôi ôm thân thể mẹ khóc ròng rã, con gái tôi thấy tôi khóc cũng khóc theo. Chúng tôi tổ chức đám tang cho mẹ chồng sau đó. Tôi đã nói chuyện với chồng, an ủi anh. Khi anh khóc tôi trở thành người cho anh nương tựa. Rồi cơ may cũng đến, anh chăm chỉ tu chí làm ăn, vực lại được cơ ngơi mà bố mẹ anh từng gây dựng. Hiện tại vợ chồng tôi đã có thêm 1 cậu con trai và sống một cuộc sống no đủ, hạnh phúc. Số t.iền mẹ chồng tôi để lại, tôi vẫn giấu và cất đi như một bí mật của hai người.