Con được hơn năm, tôi nhỡ dính bầu lần 2. Bỏ thì thương vương lại tội, nếu chồng tôi được như người ta, biết quan tâm giúp đỡ vợ lại đi một lẽ, đằng này anh ấy dửng dưng cứ như kiểu con là của riêng vợ,…
Muốn biết đàn ông có thương vợ thật lòng hay không phải đợi tới khi phụ nữ sinh nở rồi mới rõ các chị ạ. Còn khi vẫn là vợ chồng son chưa vướng bận con cái, chưa có nhiều áp lực cuộc sống thì vẫn anh em ngọt ngào lắm.
Tôi cũng chỉ hiểu ra điều ấy từ khi chính thức lên chức mẹ, niềm vui nhân lên nhưng nỗi vất vả khổ cực cũng tăng theo tỉ lệ thuận.
Khi mới cưới, vợ chồng tôi lúc nào cũng quấn quýt chồng đâu vợ đấy, đi ăn đi chơi chỗ nào cũng có nhau. Thế mà tới lúc sinh con xong, tôi cảm giác bị chồng bỏ rơi luôn lại phía sau, đi làm về là cắm đầu cắm cổ vào bếp, chồng thì đánh cầu lông, bóng đá tới tối muộn mới về. Lắm lúc mệt mỏi tôi cằn nhằn trách anh không chịu giúp đỡ, anh mắng lại:
“Anh còn phải nói thêm bao nhiêu lần nữa. Sinh nở chăm con là việc của đàn bà, em đừng có tí tí lại gọi chồng”.
Sinh con xong, tôi cảm giác bị chồng bỏ rơi luôn lại phía sau. (Ảnh minh họa)
Con tôi lười ăn, tới bữa sắp mâm lên là đánh vật với nó cả tiếng đồng hồ mới xong được lưng bát cơm. Lúc mình quay lại ăn thì thức ăn đã nguội ngắt, có hôm chồng còn ăn hết cả đồ ăn trên bàn quên luôn phần vợ. Tôi đành ngồi vét tí cơm thừa canh cặn ăn cho xong bữa còn cho con đi ngủ. Chồng ăn no nằm ngủ ngay trên ghế sofa chẳng ngó ngàng gì tới ai.
Con được hơn năm, tôi nhỡ dính bầu lần 2. Bỏ thì thương vương lại tội, nếu chồng tôi được như người ta, biết quan tâm giúp đỡ vợ lại đi một lẽ, đằng này anh ấy dửng dưng cứ như kiểu con là của riêng vợ, không liên quan tới chồng. Mấy tháng đầu tôi nghén nôn mật xanh mật vàng mà đêm con ốm vẫn phải thức chăm. Ngày sợ mùi nấu ăn thì bịt mũi vào bếp nấu nướng. Chồng chỉ biết tới bữa về ngồi lì ở mâm. Hôm nào vợ ốm quá thì anh đi ăn quán, vợ nhắn mua gì thì mua không cho nhịn.
Giờ tôi đang đang bầu tháng thứ 6, chửa đứa thứ 2 sức khỏe yếu hơn nhiều so với bầu lần 1. Đêm đau hông không xoay được người, lắm lúc bị chuột rút chân đau không nhấc lên nổi mới vỗ lưng chồng nhờ anh đỡ dậy mà ông ấy cau có:
“Em không biết thương chồng à? Cả ngày đi làm vất vả, đêm về ngủ cũng không được yên thân. Có mỗi việc nuôi con cũng không nên hồn”.
Thế là anh ấy vác gối sang phòng khác ngủ, mặc vợ nhăn nhó bên này với con. Hôm qua con tôi sốt, thằng bé khóc ngằn ngặt bắt bế. Bụng tôi to vượt mặt, đi lại còn khó mà cứ phải ôm vác con tới vã mồ hôi. Chồng thì ôm gối sang phòng bên nằm dạng háng ngủ ngáy tới rung giường, vợ gọi kiểu gì cũng không chịu dậy đỡ vợ.
Bụng tôi to vượt mặt, đi lại còn khó mà cứ phải ôm vác con tới vã mồ hôi. (Ảnh minh họa)
Thực sự nhìn cảnh ấy tôi tủi thân không tả nổi, nước mắt giàn giụa. Cả đêm tôi cứ bụng bầu ôm bế con đi dọc nhà tới sáng. Mệt quá hai mẹ con ôm nhau ngủ gục tới sáng, chồng dậy chẳng hỏi được 1 câu:
“Sao giờ này còn ngồi ôm con, định không nấu ăn sáng cho anh đi làm à?”.
Tủi thân nhưng tôi vẫn cố nín nhịn:
“Em chăm con ốm cả đêm, lại đau bại tới không nhấc người lên nổi. Hôm nay anh nấu ăn sáng giúp vợ. Em với con cũng đói rồi”.
Chồng tôi đỏ mặt quát:
“Em không nấu thì anh ra ngoài ăn. Suốt ngày lý do đau lưng đau bụng để lừa việc nhà. Người ta cũng chửa đẻ mà có ai suốt ngày kêu đau này đau kia như em đâu”.
Cằn nhằn vợ xong, anh dắt xe đi mặc vợ bầu chăm con ốm. Nghĩ tủi quá, tôi chỉ biết ôm con khóc nghẹn. Càng lúc tôi càng mệt mỏi với cuộc sống hôn nhân không sự sẻ chia thấu hiểu từ chồng. Không ít lần tôi nghĩ tới việc ly hôn nhưng thương lại chẳng đành buông bỏ mọi người ạ.