Mẹ tôi từ một người phụ nữ mạnh mẽ bỗng chốc suy sụp khi bà bị tai biến, phải nằm một chỗ cần có người chăm sóc

Tôi chỉ mong rằng, sự chia sẻ giúp chúng tôi vượt qua những khó khăn, để mẹ có thể sống những ngày cuối đời một cách thanh thản nhất. Tuy nhiên, cách hành xử của em dâu khiến tôi buồn lòng.

Mẹ tôi vốn là một phụ nữ mạnh mẽ, cả đời chăm lo cho gia đình, nuôi chị em chúng tôi khôn lớn. Vài tháng trước, bà bị tai biến, phải nằm một chỗ. Là con gái lớn, tôi luôn tự nhủ phải đôn đốc và cùng các em làm tròn trách nhiệm với mẹ.

Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, đặc biệt khi em dâu tôi, người sống chung với mẹ, không chịu san sẻ trách nhiệm này.

Em dâu không chịu chăm mẹ chồng cuối tuần, đòi hỏi một việc khiến tôi bức xúc-1Ảnh minh họa: PX

Lúc mẹ mới ốm, tôi nghĩ cả gia đình sẽ cùng nhau vượt qua. Em trai bận rộn công việc ở xa, thi thoảng mới về nên tôi thông cảm nhưng em dâu thì khác. Em là người gần gũi mẹ nhất vì sống chung nhà. Nhưng em lại đùn đẩy mọi việc sang tôi.

Một lần, tôi đến thăm mẹ sau giờ làm. Vừa bước vào nhà, tôi đã nghe tiếng em dâu gọi lớn từ bếp: “Chị về rồi à? Mẹ chờ mãi không có ai thay đồ, chị giúp em luôn nhé. Em phải nấu ăn”.

Nhìn mẹ nằm trên giường, đôi mắt mờ đục ngóng ra cửa, tôi thấy lòng mình nặng trĩu. Tôi không muốn làm khó em dâu nhưng lòng tôi chua chát. Chẳng lẽ em không hiểu tôi cũng có gia đình riêng, cũng có công việc, cũng phải lo cho chồng con?

Câu chuyện lên đến đỉnh điểm vào một tối cuối tuần. Hôm đó, tôi vừa tổ chức sinh nhật cho con gái xong, chưa kịp ngồi nghỉ thì điện thoại đã reo.

“Chị ơi, tối nay chị qua trông mẹ giúp em được không? Em bận đi đám cưới bạn, chắc về khuya”, em dâu nói trong điện thoại. Tôi hơi bực, nhưng vẫn cố nén giọng: “Thế ai đang ở với mẹ?”.

“Em đang nhờ cô hàng xóm một lúc. Chị qua ngay đi. Tối mẹ hay quấy, chắc cũng không ngủ được. Chị chịu khó chút nhé”, em dâu nói.

Tôi buông điện thoại, lòng như lửa đốt. Chồng tôi nhìn tôi thở dài: “Lại chuyện mẹ em à? Anh biết em thương mẹ nhưng em cũng cần nghĩ cho gia đình mình”.

Đêm đó, tôi qua nhà mẹ. Mẹ nắm tay tôi, thì thào: “Con gái à, mẹ khổ lắm. Thấy nó không vui, mẹ chẳng dám nói gì. Mẹ cũng chẳng trách ai cả, chỉ mong các con đừng cãi vã vì mẹ”.

Lời mẹ như bóp nghẹt tim tôi. Tôi không biết mình phải làm gì để cân bằng giữa trách nhiệm với mẹ và cuộc sống riêng của mình.

Sáng hôm sau, tôi quyết định ngồi lại nói chuyện thẳng thắn với em trai và em dâu. Tôi không muốn trách móc, chỉ muốn cùng tìm giải pháp.

Tôi nói: “Chị hiểu ai cũng có khó khăn riêng nhưng mẹ là mẹ của chúng ta. Không thể một mình chị hay em dâu gánh vác. Nếu em bận, mình có thể thuê người chăm sóc mẹ nhưng ai cũng cần san sẻ trách nhiệm”.

Em trai tôi gật đầu. Lúc trước, em dâu nói rằng em chỉ nhận trông mẹ những ngày trong tuần, cuối tuần em có kế hoạch riêng cho con cái, cho bản thân. Cuối tuần, tôi phải sang lo cho bà.

Giờ nếu thuê người chăm sóc chuyên nghiệp, giá cả cũng cao nên em dâu muốn tôi phải chịu số tiền này. Tôi biết, thay đổi suy nghĩ của em không dễ nhưng quả thật đòi hỏi này thật quá đáng.

Với tình cảnh hiện tại, tôi không muốn mối quan hệ gia đình ngày càng xa cách. Tôi thực sự không biết phải làm thế nào?