Thật lòng, tôi không chấp nhận được cái tư duy cũ rích cùng câu chửi xúc phạm của chị chồng.
Vợ chồng tôi hiếm muộn con cái, phải chạy chữa khắp nơi, làm thụ tinh nhân tạo mấy lần mới có được bé Bi. Thế nên, vợ chồng tôi rất thương con, lo lắng, quan tâm con giống hệt một cô công chúa nhỏ. Tôi tâm niệm, không cần con quá thành đạt, giỏi giang; chỉ cần con luôn an yên, hạnh phúc, vui vẻ là đủ rồi.
Con gái tôi học rất giỏi. Con bé lấy việc học đặt lên hàng đầu và trong 9 năm qua luôn nằm trong top 3 của lớp. Nhưng cũng vì phấn đấu chuyện học hành mà con thiếu hụt những kỹ năng cần thiết. Con không biết nấu ăn, dọn dẹp, rửa bát.
Ở nhà, tôi đã làm hết những việc này rồi, không để con gái đụng tay đến. Là một người mẹ, tôi nghĩ rằng những kỹ năng này, con vẫn có thể học hỏi trong quá trình con trưởng thành, không nhất thiết phải thành thạo quá mức khi tuổi còn nhỏ. Sau này lấy chồng, tôi cũng không muốn con ru rú trong xó nhà, làm mấy công việc nhà rồi bị chồng coi thường.
Vậy mà chị chồng tôi lại không đồng ý với quan điểm của tôi. Chị ấy nói đã là con gái thì phải biết làm việc nhà.
Hôm chủ nhật, nhà chồng có đám giỗ, tôi dẫn con gái về trước, đến chiều chồng tôi mới về sau. Con tôi không biết làm gì cả. Khi cô nhờ vả làm mắm, chiên xào, con đều rất lúng túng và làm hỏng một món chả cuốn chiên. Chị chồng tôi bực mình lắm, nói móc mỉa con tôi là tiểu thư cành vàng lá ngọc nên không biết làm gì. Con tôi bị cô mắng mà chỉ biết cúi mặt, mắt rân rấn nước nhưng không dám khóc.
Ảnh minh họa
Đến chiều, con tôi chuẩn bị bàn tiệc thì vụng về làm rơi mấy cái chén, chén vỡ tan tành. Con hốt hoảng vội nhặt lại thì bị đứt tay. Tôi đã xót con rồi lại còn nghe chị chồng mắng: “Đấy, đúng là cái thứ con gái không nên nết, cưng chiều cho lắm rồi có ngày bốc đất mà ăn chứ biết làm gì mà ăn”.
Bao nhiêu ấm ức, khó chịu tích tụ trong ngày bộc phát, tôi nổi đóa, to tiếng cãi lại chị chồng một trận. Chồng tôi cũng xót con nên bênh vực vợ, bênh con. Thế là cả nhà tôi bị nhà chồng hùa vào chỉ trích, mắng mỏ. Tức quá, tôi dắt con bỏ về luôn, không tiệc tùng gì nữa hết.
Tối, mẹ chồng gọi điện, bảo tôi dắt con về xin lỗi chị chồng. Chị ấy tức đến bật khóc, dậm chân dậm cẳng kêu trời kêu đất, bảo từ mặt tôi vì tội hỗn. Tôi nhất quyết không xin lỗi. Chị chồng vô duyên quá thì làm sao tôi chịu đựng nổi, còn xúc phạm đến con gái tôi. Theo mọi người, trong chuyện này, ai đúng ai sai, tôi có cần phải xuống nước trước không? Chứ tôi cũng tức lắm.