Tôi lấy chồng được 6 năm nhưng phần lớn thời gian là chung sống không hạnh phúc

Tôi lấy chồng được 6 năm nhưng phần lớn thời gian là chung sống không hạnh phúc. Chỉ được vỏn vẹn hơn 1 năm đầu là thực sự hòa bình, yêu thương nhau. Cho đến khi tôi mang bầu, sinh con, tưởng chồng sẽ chín chắn nào ngờ đó cũng là lúc chồng đổi thay. Lúc dó tôi chỉ nghĩ đến con, không quan tâm đến sự có mặt hay không có mặt của chồng.

Mải chăm con, ăn uống nhiều để có sữa tốt cho con nên tôi thay đổi về ngoại hình, biết là chồng chán nhưng tôi cũng đành chấp nhận, biết sao được vì con còn nhỏ, đó mới là ưu tiên số một. Kh đã chán nhau, người ta sẽ tìm mọi cách để tránh nhau, không còn bận tâm đến nhau nữa. Chồng tôi cũng vậy, anh ấy ít dần đi thời gian ở nhà, vui chơi với vợ con thay vào đó là chơi bời, ăn nhậu.

Con còn nhỏ, tôi cũng muốn gia đình yên ổn, con lớn lên trong tình yêu thương của bố mẹ sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn… Nhưng dù tôi cố gắng đến mấy cũng không để san lấp khoảng cách giữa hai vợ chồng. Khi con đã cứng cáp, tôi lao vào luyện tập, lấy lại sắc vóc. Ai cũng nhận ra sự thay đổi của tôi, khen ngợi tôi trẻ, đẹp như thủa còn chưa chồng.

Sự thay đổi của tôi mang tính tích cực, xây dựng hạnh phúc gia đình, nhưng nỗi lực đó vô ích, chồng tôi không bận tâm tới vợ. Anh ấy vẫn lao vào những cơn say triền miên, tiền bạc không đưa cho vợ đồng nào. Hàng ngày tôi mòn mỏi chờ đợi chồng về, nhưng khi anh ấy về lại buông những lời trách móc, thóa mạ vợ con.

Chồng nằng nặc đòi ly hôn, tôi đưa ra một thứ khiến anh ta hối hận xin bỏ qua-1Khối tài sản lớn sắp có của vợ đã làm chồng thay đổi ý định muốn ly hôn. Ảnh minh họa

Tôi đã nhờ vả nhà chồng, nhưng mọi sự góp ý không có tác dụng, ngược lại chồng tôi còn đổ lỗi cho tôi là đi nói xấu chồng. Nhà chồng cũng chán nản vì chứng kiến cảnh vợ chồng tôi không quan tâm nhau, hay xảy ra xích mích. Chồng tôi dạo này còn đề cập nhiều đến ly hôn, mặc dù lý do không đưa ra thực sự thuyết phục.

Mỗi lần chồng tức giận, anh ấy lại buông ra những câu làm vợ tổn thương: “Tôi chán quá rồi cái nhà này, giờ tôi chỉ muốn sống một mình, tự do. Cô đồng ý ly hôn đi, để tôi được sống không phải lo nghĩ, ràng buộc. Cô thử nghĩ mà xem, tiền bạc thì không có, làm ra đồng nào hết đồng đấy, muốn đi uống bữa rượu, bữa bia cũng phải đi vay mượn. Mấy năm nay, có mua thêm cái gì giá trị về nhà đâu”.

Nhiều lần bị chồng thách thức, tôi cũng thấy mình bị thiếu tôn trọng. Tôi cũng chán cảnh sống mà túng thiếu, vợ chồng lục đục, hở ra là giận dỗi đòi ly hôn. Tôi cũng rất muốn đồng ý chia tay, để tôi được chăm con cho tốt hơn. Cứ nghĩ đến tương lai của con sẽ sống ở một gia đình không đầy đủ, tôi lại thấy nhói đau, nước mắt trào ra vì thương con.

Bị chồng nằng nặc đòi ly hôn, bất đắc dĩ tôi đã phải cho anh ta thấy nếu có ly hôn tôi cũng sẽ sống thoải mái, đầy đủ. Tôi chìa cho chồng xem tờ biên bản họp gia đình nhà tôi. Trong đó bố mẹ đẻ thống nhất chia tài sản, cụ thể là đất cho mấy anh chị em nhà tôi. Tôi là con gái, nhưng cũng được chia đều giống như anh trai. Một mảnh đất rất có giá trị, nếu bán đi cũng được vài tỷ đồng. Bố mẹ tôi cũng sẽ sớm hoàn thành thủ tục sang tên đất cho tôi.

Chồng đọc xong, anh ta bỗng dưng thay đổi hẳn, không còn cao ngạo, đòi vợ ly hôn nữa. Chồng lúc đó nghĩ rằng cuộc sống sau này sẽ bớt khó khăn, vất vả nên đã chuyển sang nịnh nọt vợ bỏ qua. Anh ấy xin lỗi vợ, cho rằng thời gian qua cũng bởi vì chuyện tiền nong mà hai vợ chồng lục đục. Giờ sắp có tài sản lớn, sẽ không còn cảnh xích mích nữa.

Tôi cũng biết chồng bước vào ngưỡng tuổi trung niên nên có áp lực nhất định, không có tiền, không có địa vị trong xã hội sẽ nảy sinh tâm lý tự ti, chán nản. Vợ chồng tôi tạm thời sống yên ổn, thoải mái bên nhau. Nhưng tôi vẫn còn mối lo, liệu rằng sau này được chia đất rồi, anh ấy có đòi bán để tiêu hoang phí.

Tôi chưa thật sự tin tưởng vào chồng, nên giờ vẫn còn băn khoăn không biết có nên nghe chồng hay là nhân cơ hội này để ly hôn?