Tuy không đỗ đại học nhưng bằng sự chăm chỉ và nỗ lực của bản thân, tôi đã có được chỗ đứng trong một công ty nước ngoài và trở thành quản lý. Sau này, tôi gặp được chồng mình.
Anh ấy là một người đàn ông rất tài năng, tốt bụng và thân thiện với người khác. Khi ở bên anh, tôi cảm thấy rất bình yên và hạnh phúc, tin chắc rằng đây chính là chân ái của đời mình.
Yêu nhau 2 năm, chúng tôi bàn tới chuyện cưới xin. Gia cảnh nhà chồng tốt hơn tôi rất nhiều. Nhà anh có hai chị em, bố mẹ làm kinh doanh nhỏ. Trong khi đó bố mẹ tôi chỉ là nông dân ở một vùng nông thôn nghèo khó, năm xưa còn chẳng đủ tiền nuôi 3 chị em tôi ăn học.
Trong 3 chị em, tính ra tôi là đứa khá nhất. Không phải khoe chứ chính tôi là người nuôi em trai 4 năm đại học.
Vì thế, tôi luôn sợ nhà chồng sẽ phản đối mối quan hệ của hai đứa.
Lần đầu gặp mẹ chồng, tôi cảm thấy bà không phải là người dễ tính và khó hòa hợp. Cả buổi gặp gỡ, bà chẳng nói với tôi được mấy câu, nụ cười cũng “tiết kiệm” khiến tôi càng thêm lo lắng. Sợ tôi nghĩ nhiều, chồng động viên:
– Mẹ anh vốn ít nói nhưng mẹ hiền lắm, em đừng lo. Trước khi đưa em về nhà, anh đã nói sơ qua về hoàn cảnh gia đình em rồi. Bố mẹ không phản đối gì. Hơn nữa, sau này chúng ta cưới nhau sẽ ra ở riêng chứ không ở chung, cho nên em không cần phải lo lắng chuyện làm dâu, sống chung với mẹ chồng đâu.
Nghe anh nói mà tôi như trút được tảng đá ngàn cân trong lòng. Đám cưới của chúng tôi diễn ra khá suôn sẻ. Ngay sau ngày cưới, bố mẹ chồng đã cho hai đứa một khoản tiền để mua nhà ổn định cuộc sống.
Tôi rất biết ơn bố mẹ chồng vì điều này. Tuy nhiên, làm dâu đã 2 năm tôi vẫn không tài nào gần gũi nổi với mẹ chồng. Bà ấy dường như luôn lạnh nhạt với tôi. Nếu tôi không gọi điện, mẹ chồng cũng chẳng bao giờ chủ động gọi điện cho con dâu, có chăng chỉ gọi cho con trai. Khi tôi mua quà tặng mẹ chồng, bà chỉ nói những lời cảm ơn khách sáo.
Nhiều lúc hỏi chồng không biết mình đã làm sai điều gì, có cách nào thân thiết với mẹ chồng hơn không thì anh bảo tôi đừng nghĩ nhiều, tính mẹ trước nay vốn như thế nên không thay đổi được đâu. Tuy mẹ ít chuyện trò với con dâu nhưng bà luôn hỏi thăm, quan tâm tôi qua chồng.
Mối quan hệ giữa mẹ chồng và tôi cứ khách sáo như thế, cho tới tháng trước, tôi mới hiểu rõ hơn về bà.
Lần đầu gặp mẹ chồng, tôi cảm thấy bà không phải là người dễ tính và khó hòa hợp. (Ảnh minh họa)
Tháng trước, em trai tôi đột nhiên đến nhà chơi. Em nói sắp lấy vợ và hỏi mượn tiền vợ chồng tôi để mua nhà cưới.
Em trai đang gặp khó khăn, tôi là chị nhất định sẽ không ngồi im. Nhưng khi chồng biết chuyện, anh tỏ thái độ rất rõ ràng là không muốn cho em trai tôi vay tiền.
Điều này khiến tôi rất tức giận và lần đầu tiên từ khi yêu đến cưới, chúng tôi đã cãi nhau. Em trai thấy cảnh này liền biết ý rời đi, không dám làm phiền anh chị nữa.
Càng nghĩ tôi càng buồn, cảm thấy mình quá vô dụng, không giúp được gì. Đang trong lúc không biết làm thế nào để thuyết phục chồng cho em trai vay tiền thì mẹ chồng gọi tới.
– Mẹ nghe Khoa (tên chồng tôi) nói rồi, em trai con muốn vay tiền mua nhà đúng không? Ở đây mẹ có 300 triệu, con cứ cầm tạm đưa cho em trai vay đi. Có gì mẹ sẽ nói chuyện thêm với Khoa sau. Đã là người một nhà thì nên giúp đỡ lẫn nhau, có câu “anh em như thế tay chân” cơ mà. Năm xưa em trai mẹ gặp khó khăn, mẹ vì tiếc tiền nên không cho vay để rồi phải ân hận cả đời. Mẹ không muốn con giống mẹ, cũng không muốn vì tiền bạc mà rạn nứt tình cảm anh chị em, tình cảm vợ chồng của hai đứa.
Lời nói của mẹ chồng làm tôi ngạc nhiên và cảm động. Tôi không ngờ mẹ chồng lại giúp đỡ mình vào thời điểm này. Bà thực sự là người tốt, có vẻ như trước đây tôi đã hiểu nhầm mẹ.
Cầm tiền của mẹ chồng, tôi cảm ơn bà và thầm hứa sau này sẽ là một người con dâu hiền thảo, quan tâm tới mẹ chồng nhiều hơn để báo đáp ân tình của mẹ.
Ngay sau đó, tôi chạy ra khỏi nhà để gặp em trai, đưa tiền giúp em giảm bớt gánh nặng tài chính.